Tấn Phó cười lạnh một tiếng, kéo mạnh eo nàng, lôi lên tận đỉnh núi giả.
Chương Thanh bị Tấn Phó ôm chặt trong lòng, không thể động đậy, liền dùng chút sức lực đẩy cánh tay hắn, nào ngờ Tấn Phó càng siết chặt, ôm nàng gắt gao, phả hơi nóng vào cổ nàng, trào phúng nói: “Công chúa lúc này sao lại tránh như vậy, vừa nãy ôm không phải rất chặt sao?”
Chương Thanh tức giận trừng mắt nhìn hắn, không dám làm ầm ĩ quá lớn, chỉ có thể mặc hắn ôm vào lòng, lúc này, nàng nhìn thấy một đám người giơ đuốc tiến về phía Lệ Cẩn.
“Đây chẳng phải là Lệ tổng quản sao,” người nói chính là Triệu Nhân Nhân, “Lệ tổng quản có thấy công chúa không? Công chúa lạc đường, làm chúng ta lo lắng muốn chết…” Nói rồi nàng ta giả bộ lấy khăn tay lau lau nước mắt.
Lệ Cẩn không nhanh không chậm đáp: “Chưa từng nhìn thấy công chúa.”
“Sao có thể!” Triệu Nhân Nhân buột miệng thốt ra, liếc nhìn mọi người rồi giả vờ ho một tiếng, “Đêm hôm khuya khoắt thế này, Lệ tổng quản sao lại một mình ở đây, chẳng lẽ là có hẹn với ai sao? Người đó sợ là trốn đi rồi.” Triệu Nhân Nhân nhìn về phía sau rừng trúc, tự cho là đã nắm được thóp, thiếu chút nữa nói toạc tên, rồi định sai người vào lục soát.
Lệ Cẩn lấy chiếc sáo nhỏ từ tay áo ra, thổi một đoạn, rồi nói: “Nô tài chỉ là thấy ánh trăng vừa vặn, vào trong rừng cùng trăng đối ẩm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play