Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Giới giải trí , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Vườn trường , Chủ thụ , 1v1 , Mỹ thụ , Xã khủng
Sầm Vụ vô tình xuyên vào một quyển sảng văn thăng cấp, trở thành nhân vật pháo hôi là “ thiếu gia giả” – đứa trẻ tu hú chiếm tổ người khác.
Pháo hôi này biết rõ mình không phải con ruột, nhưng vẫn được nuông chiều nên sinh thói đỏng đảnh, tùy tiện. Không những thế còn dám tranh giành tài sản với đại thiếu gia bá đạo, suýt nữa hại chết cha mẹ hào môn, lại còn to gan cản trở thiếu gia thật được đón về.
Cuối cùng sau khi sự thật bị phơi bày, cả giới thượng lưu đồng loạt bỏ đá xuống giếng, nam chính đích thân đánh gãy tay chân cậu ta, quăng xuống biển, chết không toàn thây.
Sầm Vụ vừa xuyên tới, đúng lúc pháo hôi đang lăng nhục nam chính. Vừa mở miệng đã không nhịn được bật cười khinh miệt, dùng mũi giày hất cằm hắn, nói:
“Tạ Quy Lan, loại con riêng không dám lộ mặt như anh, đến cái giày của tôi cũng không xứng để xách.”
Thiếu niên quỳ rạp trên đất, hai tay bị giữ chặt ra sau, ánh mắt đen lạnh thấu xương, âm u tột cùng.
Sầm Vụ: “….”
Cậu… vẫn còn cứu vãn tình hình được không?
---
Sầm Vụ không dám làm loạn nữa, sốt vó tra điểm hảo cảm của mình với nam chính, với bá tổng ca ca và cha mẹ hào môn, chỉ mong chờ đến khi nam chính được nhận lại thì cậu có thể chủ động rút lui.
Nhưng khổ nỗi cậu lại là một “xã khủng chính hiệu”.
Chỉ cần mở miệng nói chuyện là đỏ mặt nói lắp, bị người lại gần là tay chân lạnh toát, tim đập như đánh trống.
Hiện tại nam chính vẫn đang bị xem như con riêng của Tạ gia, bị đại thiếu gia Tạ gia hành hạ ở trại ngựa.
Sầm Vụ run rẩy hít sâu, lấy hết can đảm bước tới:
“Tạ đại ca, người này… em muốn. Để em… thay anh trừng phạt cậu ta.”
Nói xong, cậu quay đầu bê một chồng đề Ngũ Tam đặt trước mặt nam chính, lắp bắp:
“Làm… làm xong hết… thì… thì mới được đi.”
Tạ Quy Lan – người đang chuẩn bị nhận trừng phạt: “…”
---
Buổi tối tan học, Sầm Vụ biết sẽ có người chặn đường nam chính nên đứng chờ trước cổng trường, cố làm mặt lạnh, cố gắng nói rõ ràng:
“Đi… đi đêm… nguy hiểm. Để… để tôi chở anh.”
Tạ Quy Lan – người đang nghĩ Sầm Vụ còn nguy hiểm hơn cả đám kia: “…”
Tạ Quy Lan không chịu nhận tiền, Sầm Vụ bèn lén lút tặng đồ ăn ngon mỗi ngày, vừa thấy là dúi nhanh vào tay hắn.
Tạ Quy Lan bị vu oan gian lận, Sầm Vụ bị ép giữa đám người, mặt mày trắng bệch không còn chút máu, vẫn cố gắng đứng ra, nói thay cho hắn trước mặt bao người.
---
Cuối cùng cũng đến đoạn thật giả thiếu gia bị lật tẩy, Sầm Vụ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cuốn gói rút lui.
Nhưng trớ trêu thay, độ hảo cảm hình như… quét hơi quá đà.
Bá tổng ca ca ném cho cậu cái thẻ đen:
“Lại giở trò làm nũng gì đây? Không thích cái du thuyền tháng trước anh mua nữa à?”
Cha mẹ hào môn ôm cậu khóc như mưa:
“Dù Tiểu Lan đã về, con vẫn mãi là con trai của ba mẹ!”
Ngay cả nam chính Tạ Quy Lan cũng chắn ngay sau cổng trường, ánh mắt đen sâu thẳm, vừa dịu dàng vừa lạnh lẽo:
“Đừng hòng bỏ tôi lại.”
Sầm Vụ: *Cứu mạng! Mấy người làm ơn đừng đến gần tôi nữa!*
---
Tạ Quy Lan sống ở Tạ gia suốt mười tám năm, ai cũng nghĩ hắn chỉ là người hầu, là con chó để đại thiếu gia sai đâu đánh đó. Cứ như thể từ khi sinh ra, hắn đã là thứ tồn tại không đáng được tôn trọng.
Cho đến khi rơi xuống tận đáy vực sâu, hắn mới ôm được ánh trăng thuộc về mình.
---