Sầm Vụ làm đúng như trong nguyên tác, đi thẳng về phía chuồng ngựa, cuối cùng phát hiện một căn lều dựng sát bên cạnh. Lều này được che chắn sơ sài bằng mấy tấm ván mục, chưa đến mười mét vuông, trong đặt một chiếc giường lưới sắt.
Đầu giường có một cái giá sách tự chế, đặt vài quyển sách giáo khoa và đề thi, bàn ghế thì rách nát, áo khoác đồng phục treo ở sau cánh cửa.
Đám người làm dồn hết dụng cụ dọn dẹp chuồng ngựa vào trong căn lều này, vừa bẩn vừa lộn xộn, dù có quét dọn sạch sẽ thế nào thì cũng vẫn nồng lên một mùi ẩm mốc khó chịu.
Sầm Vụ hoài nghi mấy trận mưa lớn trước đó vẫn còn chưa đủ to, chứ nếu mà mưa to thêm chút nữa, có khi căn lều này cũng sập luôn mất.
Tạ Quy Lan đã sống ở đây suốt mười năm, nhẫn nhịn chịu đựng, nằm gai nếm mật, sống trong cảnh như vậy... Sầm Vụ lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa, nghĩ thêm chút thôi cũng thấy như cậu sắp rơi vào vực thẳm.
Tạ Quy Lan chỉ trở về vào cuối tuần, dù dọn dẹp rất kỹ nhưng qua một vòng vẫn phủ đầy bụi. Sầm Vụ không tùy tiện đụng vào đồ của hắn, chỉ giúp hắn quét dọn rác, lau qua lớp bụi trên bàn.
Tối nay Tống Lệnh Vi có một cuộc kiểm tra, Tạ Quy Lan rời trường học rồi đi thẳng đến bệnh viện. Vừa đến cửa phòng bệnh, hắn đã nhìn thấy Tạ Minh Thành mặc vest giày da, bước chân hắn khựng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play