Ngoại ô thành phố, trong một trang trại ngựa tư nhân.
Cơn mưa lớn xé toạc màn đêm xám xịt, nước lạnh bắn tung tóe khắp nơi, dày đặc, nặng nề, tối om. Chỉ có khu hội quán trong trại nuôi ngựa là vẫn rực sáng đèn đuốc.
Trong phòng riêng, Sầm Vụ ngồi trên chiếc sofa da cao cấp, đã im lặng được vài phút.
Mấy người bên cạnh liếc nhau, không ai dám thở mạnh, sợ chọc giận “tiểu tổ tông” này.
“Nhị thiếu…” Một thanh niên tóc nhuộm đỏ lén lút bước lại gần, dè dặt gọi: “Cậu sao vậy, nhị thiếu?”
Gương mặt Sầm Vụ quá đỗi sắc lạnh và kiêu sa, làn da cậu trắng nhợt, càng tôn thêm màu môi hồng nổi bật. Đôi mắt xinh đẹp long lanh, khóe mắt cong nhẹ mang theo vẻ quyến rũ lười biếng, hàng mi dày và dài tựa cánh chim sơn tước khẽ chớp.
Nhưng vì khuôn mặt cậu hơi nhỏ, tuổi lại còn nhỏ, nên vẻ đẹp ấy như được phủ một tầng sương, khiến cậu vừa mờ ảo vừa mềm mại.
Lúc này, gương mặt ấy lại không hề có lấy một chút giận dữ hay bất thường nào, thậm chí đôi mắt cũng mờ mịt. Cậu vô thức siết chặt góc áo, ngồi co lại một góc sofa, vẻ lúng túng đáng thương đến mức khiến người ta không đành lòng.
Tóc đỏ vừa lại gần, Sầm Vụ liền tránh né, hắn nhích thêm chút nữa, cậu lại càng co người lại. Nhìn thấy sắp sửa ngã khỏi sofa, hắn vội vàng đỡ lấy cậu. Đúng lúc đó, Sầm Vụ bỗng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sau đó cậu hoảng loạn đến mức nghẹt thở.
!?
Đây là tình huống gì vậy?
Sầm Vụ mới phát hiện bên chân mình đang có một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang quỳ, đầu cúi thấp, tay bị người khác khóa chặt ra sau, từng giọt nước mưa lạnh lẽo pha lẫn máu từ cằm hắn rỉ xuống.
Trên người cậu ta chẳng có chỗ nào lành lặn.
Gáy bầm tím to tướng, máu vẫn còn đang rỉ ra. Quần áo nhăn nhúm, đẫm nước và lấm lem vết máu.
Tình cảnh này quá mức chấn động, đến nỗi Sầm Vụ cũng không biết nên báo cảnh sát trước hay đỡ người ta dậy trước.
“Tạ Quy Lan.” Nhưng đúng lúc này, gã tóc đỏ bên cạnh đột nhiên vung chân đạp mạnh lên vai thiếu niên kia, giọng hùng hổ: “Biết điều thì mau xin lỗi nhị thiếu đi!”
“Mẹ kiếp, mày tưởng mày là ai? Còn dám động thủ với nhị thiếu? Mày đang bày sắc mặt cho ai xem hả?!”
……
???
Tạ Quy Lan?
Sầm Vụ bất chợt rùng mình. Cậu vừa đọc xong quyển tiểu thuyết kia tối qua mà, nam chính không phải cũng tên này sao?
Đó là một cuốn sảng văn thăng cấp. Nam chính Tạ Quy Lan là thiếu gia ruột của nhà họ Tạ, nhưng khi mới sinh ra thì bị người ta cố tình tráo đổi. Người trùng tên với hắn – tức nguyên chủ của thân xác này – chính là giả thiếu gia, đứa trẻ chim khách chiếm tổ hào môn.
Người tráo đổi Tạ Quy Lan là một cô gái từng làm nghề tiếp rượu, bị cha Tạ bao nuôi. Cô ta tưởng mình có thể leo vào hào môn, nhưng cha Tạ lại kết hôn với tiểu thư nhà họ Chu. Khi đó cô ta đang mang thai, vừa hận vừa giận, quay về quê vùng núi, định chờ sinh xong sẽ dùng đứa bé để uy hiếp.
Kết quả, đúng ngày cô ta sinh, đoàn phim của Quan Hành Tuyết cũng đang quay ngoại cảnh ở vùng núi, cuối cùng ngoài ý muốn sinh non. Sầm gia là danh môn thế gia lâu đời tại Hoài Kinh, còn Quan Hành Tuyết là ảnh hậu nổi tiếng lúc bấy giờ, gia thế hiển hách, con cô ấy vừa sinh ra đã đặt chân ở thành Rome.
Hôm đó trời mưa to, xe cấp cứu không thể lên núi, đoàn phim lại mắc kẹt ở sườn núi. Bên Quan Hành Tuyết chỉ có trợ lý ở cùng.
Lợi dụng lúc Quan Hành Tuyết ngất đi, cô gái kia thừa lúc trợ lý đi lấy thuốc đã tráo hai đứa trẻ, sau đó ôm con của Quan Hành Tuyết bỏ trốn.
Cô ta không hề cảm thấy áy náy. Có người mẹ nào lại không muốn tìm cho con mình một con đường? Chỉ trách Tạ Quy Lan không có số làm thiếu gia hào môn.
Nhưng cô ta không dám tìm lại cha Tạ, sợ ông phát hiện Tạ Quy Lan không phải con ruột mình.
Cô ta dắt Tạ Quy Lan sống ở khu nghèo mấy năm liền, mãi đến khi bệnh nặng không tiền chữa trị, mới đánh liều quay về tìm ông.
Cha Tạ đồng ý cho tiền chữa bệnh, nhưng không phải vì ông thương hại đứa con riêng này. Đại thiếu gia Tạ Thương Cảnh lại càng không phải người dễ chịu. Từ đó trở đi, Tạ Quy Lan liền thành món đồ chơi để đám công tử quyền quý Hoài Kinh giẫm đạp, sỉ nhục.
Tóm lại, cha thì tệ bạc, mẹ thì điên, anh thì độc ác, mà hắn thì rách nát.
Ai khó chịu đều có thể đạp lên hắn.
Nguyên chủ đã biết rõ mình chỉ là hàng giả, nhưng vì bản tính ương ngạnh, vốn dĩ đã là kẻ nổi tiếng ngông cuồng trong giới thượng lưu Hoài Kinh, nên lúc nào cũng nhằm vào Tạ Quy Lan, cố sống cố chết cản trở hắn được nhận lại hào môn.
Thậm chí còn muốn tranh tài sản với anh cả, suýt nữa hại chết cha mẹ hào môn.
Đến khi sự thật bại lộ, nguyên chủ bị cả giới hào môn chung tay trả thù, bỏ đá xuống giếng, cuối cùng bị nam chính đánh gãy tay chân, ném xuống biển làm mồi cho cá mập, chết không toàn thây.
Sầm Vụ: “…”
Cậu rất muốn chạy trốn, nhưng không kịp nữa rồi.
Mẹ của Tạ Quy Lan đang cần phẫu thuật, cha Tạ cho hắn ba vạn tiền thuốc, Tạ Thương Cảnh không vừa mắt, thấy hắn cầm tiền Tạ gia, liền muốn tìm cớ gây sự, bắt hắn tới trại ngựa hầu hạ đám người chơi ngựa.
Nói trắng ra là bắt hắn tới để người ta đánh đập làm trò vui.
Nguyên chủ biết mình sai, sợ sau này Tạ Quy Lan sẽ trả thù, nhưng vẫn ghen tị đến phát cuồng — tại sao Tạ Quy Lan mới là con ruột?
Tạ Quy Lan bị đánh đến máu me đầy người vẫn im lặng không đánh trả, nhưng nguyên chủ lại giả vờ uất ức, chạy đi mách với Tạ Thương Cảnh, vu cho Tạ Quy Lan ra tay trước.
Tạ Thương Cảnh chẳng buồn phân biệt thật giả, nghe vậy liền chắc chắn Tạ Quy Lan có lỗi.
Hắn sai người lôi Tạ Quy Lan ra đánh một trận, còn bắt hắn quỳ dưới mưa ba tiếng đồng hồ, rồi mới tha cho.
Sầm Vụ: “…”
Cậu không dám đi tìm đường chết. Đắc tội nam chính thì có gì hay ho chứ? Huống chi cậu cũng chẳng hứng thú gì với việc bắt nạt người khác.
Cậu chỉ muốn nhanh chóng trả lại thân phận thật cho nam chính, sau đó cúi đầu xin lỗi, rồi nhân lúc thời cơ đến tự giác rời đi, biết đâu Tạ Quy Lan sẽ tha cho cậu một mạng.
Vẫn còn cứu vãn được, vẫn còn kịp mà — Sầm Vụ tự an ủi mình.
Nhưng trước tiên, cậu phải đưa Tạ Quy Lan rời khỏi cái nơi quỷ quái này cái đã.
Không thể để nam chính tiếp tục bị làm nhục nữa.
---