Tạ Quy Lan im lặng vài phút, ánh đèn trong ghế lô lờ mờ, đôi mắt đào hoa đen nhánh của hắn nặng nề chìm trong bóng tối, giọng nói lạnh băng cất lên: “Xin lỗi, quản lý quy định không được uống rượu.”
“Quy định?” Vương Việt cũng lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
Hắn không hề có ý định nhượng bộ, khẩu khí lại ra vẻ hiểu chuyện và khoan dung, nhưng càng nghe càng buồn nôn, nheo mắt nói: “Chuyện trước là tôi sai, đùa giỡn không đúng lúc, nhị thiếu cũng đã dạy dỗ tôi rồi, tôi thật lòng biết lỗi, muốn nhân cơ hội đêm nay để nói lời xin lỗi, coi như nể mặt tôi một chút, chơi một ván được không?”
Tạ Quy Lan hốc mắt sâu hun hút, đường nét chân mày sắc sảo, khi cúi đầu nhìn người ta, ánh mắt ấy lạnh đến mức như thể có thể cắn nát người ta ra từng mảnh.
Chỉ một cái liếc nhìn như vậy, bảo hắn từng giết người e rằng ai cũng tin.
Không hiểu sao sống lưng Vương Việt lạnh buốt, hắn vô thức dịch sát vào ghế sofa, nhưng ngay sau đó lại tức đến nghẹn họng, mẹ kiếp, hắn sợ cái gì chứ?!
Ngoại trừ Vương Việt, những người còn lại trong ghế lô đều nín thở không dám thở mạnh, sợ vạ miệng vạ miệng. Nhưng trong lòng thì ai nấy đều hả hê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT