Sầm Vụ ngủ rất say, hàng mi theo nhịp thở khẽ rung lên từng chút một. Tạ Quy Lan không chắc liệu cậu có bất chợt nổi giận không, cũng không đánh thức cậu, cứ để cậu ngủ như vậy.
Hắn bật đèn bàn, ngồi làm đề thi trên chiếc bàn gỗ mục nát, bóng lưng thiếu niên mảnh khảnh, dáng ngồi thẳng thắn, áo thun đen càng làm nổi bật làn da trắng lạnh nơi cánh tay, cổ tay thon dài lộ rõ từng khớp xương.
Đợi đến hơn mười một giờ đêm, Sầm Vụ mới dụi mắt tỉnh dậy, trông vẫn còn mơ màng buồn ngủ, mở mắt ra còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Thiếu gia tỉnh rồi.” Tạ Quy Lan nhận ra ánh mắt cậu nhìn về phía mình, liền đứng dậy đi về phía mép giường.
Sầm Vụ sững người, chớp mắt phản ứng lại được mình đang ở đâu, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cậu bật dậy, lắp bắp nói: “Xin… xin lỗi, tôi không cố ý.”
Từ lúc xuyên thư tới giờ cậu hầu như chưa từng ngủ ngon, cả người mệt rã rời, nhưng chăn đệm trên giường của Tạ Quy Lan lại rất sạch sẽ, mang theo mùi hương lạnh nhè nhẹ, thế mà cậu lại ngủ quên luôn.
“Không sao.” Tạ Quy Lan rũ mắt, không nhìn ra được có tức giận hay không, “Thiếu gia đến tìm tôi có việc gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT