Lòng bàn tay Sầm Vụ đẫm mồ hôi lạnh, trong ghế lô có nhiều người như vậy, cậu vốn dĩ đã thấy khó thở, lại thêm ánh mắt hờ hững, lạnh như băng của Tạ Quy Lan, đầu óc cậu lập tức trống rỗng.
Mãi cho đến khi cánh cửa lớn khắc hoa dày nặng của ghế lô bị ai đó đẩy ra, không khí trầm lặng đến mức quỷ dị mới bị phá vỡ.
Tạ Thương Cảnh đứng ở ngoài cửa, hắn đeo một chiếc khuyên tai bạc, kẹp nửa điếu thuốc giữa răng, làn khói mờ ảo lượn lờ qua khuôn mặt tuấn tú pha chút âm nhu của hắn, vừa nguy hiểm vừa bất cần.
“Tạ thiếu.” Mọi người lập tức đứng dậy.
Tạ Thương Cảnh không thèm nhìn ai, chỉ mân mê chiếc bật lửa trong tay, âm thanh bật tách tách nhỏ vang lên, hắn bước đến bên sofa rồi ngồi xuống, liếc nhìn Sầm Vụ, nhếch môi hỏi: “Thế nào, hả giận chưa?”
Tối nay bọn họ vốn đến trại ngựa để cưỡi ngựa, nhưng lại gặp trận mưa to bất chợt, nên mới chuyển sang hội sở — nơi này cũng thuộc sản nghiệp của Tạ gia, nằm kế bên trại ngựa, chỉ thành viên mới có thể vào được.
Tạ Thương Cảnh thường xuyên dẫn theo nguyên chủ và đám người này đến đây chơi.
Vừa nãy Tạ phụ gọi điện đến trại ngựa, Tạ Thương Cảnh ra ngoài nghe máy vài phút, lúc quay lại thì Sầm Vụ đã không còn là Sầm Vụ trước đó nữa.
Sầm Vụ lo Tạ Thương Cảnh sẽ lại lôi người đi đánh một trận, cậu khẽ mím môi, gật đầu rất thông minh: “…Ừm.”
“Thế thì tốt.” Tạ Thương Cảnh quay đầu nhìn về phía Tạ Quy Lan, giọng điệu lạnh nhạt xen lẫn châm chọc: “Nhị thiếu đã chịu tha cho mày, còn không mau qua cảm ơn người ta, bò qua mà lau sạch giày cho nhị thiếu đi.”
Sầm Vụ sững người, lúc này mới phát hiện đế giày mình đã ướt sũng, mà cả đôi ủng cũng bẩn đến mức không chịu nổi.
Là máu… Da đầu Sầm Vụ tê rần, đó là máu trên người Tạ Quy Lan.
Vừa bắt nạt người ta xong, giờ còn bắt người ta phải lau giày của kẻ bảo hành — độc ác đến vậy, đúng là không hổ danh “ác ca”.
Trong ghế lô vang lên một tràng cười lớn, thậm chí có kẻ còn túm tóc Tạ Quy Lan, ép đầu hắn xuống sát chân Sầm Vụ.
“Tạ thiếu ra lệnh rồi đấy!”
“Bảo hắn liếm đi! Bảo hắn liếm sạch đi! Nhị thiếu, bắt hắn quỳ xuống mà liếm giày cho cậu!”
Tạ Quy Lan loạng choạng ngã về phía chân Sầm Vụ, hơi thở nóng rực, suýt nữa chạm vào cổ chân cậu.
Sầm Vụ hoảng loạn lùi ra sau mấy bước, trong nguyên tác không có đoạn này mà, có thể đừng để cậu kéo thêm thù hận nữa được không?
“Tôi… Tôi đâu có bảo hắn liếm.” Giọng Sầm Vụ bắt đầu run rẩy, cậu nghĩ đến hình tượng ngang ngược của nguyên chủ, liền quát lên, “Ghê tởm thật đấy, buông tay ra, bắt hắn làm gì?!”
Không ai ngờ Sầm Vụ lại đột nhiên nổi giận, mọi người đều bối rối dừng tay rồi ngẩng đầu lên nhìn.
“Nhị thiếu bảo buông tay.” Tạ Thương Cảnh cũng không kiên quyết giữ, nói gọn lỏn, “Thì buông.”
Sầm Vụ hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Quả thật nhìn mà phát ghê.” Tạ Thương Cảnh liếc mắt nhìn Tạ Quy Lan toàn thân bê bết máu, phất tay ra hiệu cho bảo tiêu, vẻ giễu cợt trên mặt cũng tan biến, chỉ lạnh giọng nói: “Dẫn đi, chuyện còn lại chờ tôi quay về sẽ xử lý, đừng để hắn chướng mắt ở đây.”
Bảo tiêu không dám cãi lời, lập tức tiến đến, “Rõ, thiếu gia!”
Sầm Vụ lại cảm thấy tim như trĩu xuống.
Tạ Thương Cảnh đẹp trai, có gia thế, thành tích cũng luôn đứng top 3 toàn khối, hắn chỉ hơn Tạ Quy Lan một tháng tuổi, học cùng lớp 11 với cả Tạ Quy Lan và nguyên chủ.
Trong giới thượng lưu Hoài Kinh, ai cũng cho rằng Tạ Thương Cảnh là thiên chi kiêu tử thực thụ.
Nhưng Sầm Vụ đã đọc nguyên tác, cậu biết Tạ Thương Cảnh là một tên âm hiểm, độc ác và điên cuồng ngầm.
Mỗi lần Tạ phụ cho tiền thuốc men, hắn đều không bao giờ tha cho Tạ Quy Lan, và đêm nay cũng không ngoại lệ.
Trong nguyên tác, sau khi tất cả mọi người rời khỏi trại ngựa, Tạ Thương Cảnh sai người bẻ gãy ngón tay phải và khớp tay của Tạ Quy Lan, bắt hắn quỳ suốt hơn nửa đêm, sau đó mới gọi bác sĩ đến chữa trị.
Thậm chí còn giẫm giày lên ngón tay bị gãy của nam chính, vừa đạp vừa cười lạnh: “Không tự quản được tay mình thì để tôi quản giúp.”
“Không phải muốn tiền chữa bệnh sao?”
“Đủ chưa?”
Tạ Quy Lan không đến mức tàn phế hoàn toàn, nhưng tay phải để lại di chứng, còn vì chấn thương đó mà lỡ kỳ thi học sinh giỏi môn Hóa.
Trong nguyên tác, Tạ Quy Lan là kiểu người lạnh lùng, xa cách, dù sau này được cha mẹ ruột đón về Sầm gia, hắn vẫn không hề thân thiết với họ. Hắn như tuyết đóng băng trên núi cao, và điều duy nhất khiến hắn giống người sống là sự thù hận — ai đụng vào hắn, hắn đều trả gấp trăm ngàn lần.
Sau khi bị thương tay phải, Tạ Quy Lan thường xuyên đeo găng tay màu đen, mãi đến khi trở thành gương mặt sáng giá mới nổi của giới thương nghiệp Hoài Kinh, vẫn không hề tháo ra — chẳng ai biết đôi găng tay ấy từng dính bao nhiêu máu.
“Khoan đã…” Thấy Tạ Quy Lan sắp bị dẫn đi, môi Sầm Vụ khẽ giật, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu lấy hết can đảm gọi, “Chờ chút!”
Giọng Sầm Vụ không lớn, nhưng rất trong và rõ, thậm chí át cả tiếng mưa mơ hồ bên ngoài.
Không khí trong ghế lô lập tức trầm xuống.
Lúc này Sầm Vụ không còn nghĩ đến chuyện ôm đùi nam chính nữa, cậu chỉ muốn cố gắng tích lũy thêm chút hảo cảm, kiếm cơ hội rút lui an toàn.
“Lại sao nữa?” Bị ngăn lại lần nữa, sắc mặt Tạ Thương Cảnh tối sầm, nheo mắt nhìn chằm chằm vào cậu, đầu ngón tay vẫn cầm điếu thuốc cháy dở, làn khói mờ lạnh lẽo quấn quanh đôi mắt u ám sâu không thấy đáy.
Sầm Vụ không dám đỡ Tạ Quy Lan dậy, sợ Tạ Thương Cảnh sẽ nghi ngờ gì đó, rồi không cho bọn họ rời đi, dù sao trên danh nghĩa Tạ Quy Lan vẫn là con riêng của Tạ gia, cậu cũng không thể công khai tranh người với nhà họ Tạ.
Sầm Vụ bước lên một bước, tuy cậu không phải diễn viên, nhưng sống trong giới nhiều năm cũng học được vài chiêu diễn xuất.
Cậu đưa tay ra thô lỗ túm lấy cổ áo Tạ Quy Lan, định kéo hắn dậy, rồi…
Không kéo nổi.
Sầm Vụ cúi đầu nhìn cánh tay trắng trẻo, gầy gò của chính mình.
“…”
Tàn thật.