Sầm Vụ hít một hơi sâu, chớp mắt liên tục, giọng nói có chút căng cứng, theo bản năng nuốt nước miếng.

Trong phòng VIP ngoài cậu ra còn có hơn mười người nữa, lúc này tất cả ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía cậu, khiến toàn thân Sầm Vụ cứng đờ, theo phản xạ liền muốn rút lui.

Cậu vốn là một đạo diễn, nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, nhưng mắc chứng sợ xã hội giai đoạn cuối. Khi tham gia lễ trao giải phải nhờ trợ lý lên sân khấu thay, ở phim trường còn đỡ, vừa rời khỏi phim trường là triệu chứng lập tức phát tác.

Bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, thật ra cậu đã hơn nửa năm không quay phim, cũng không bước chân ra khỏi cửa. Mỗi lần nói chuyện với người khác là mặt đỏ tía tai, lắp bắp nói không nên lời, người ta chỉ cần lại gần là tay chân cậu lạnh toát, cả người bắt đầu run rẩy.

Môi trường xa lạ như thế này thực sự là địa ngục đối với người mắc chứng sợ xã hội như cậu…

Nhưng ngay sau đó, Sầm Vụ phát hiện mình chẳng những không tránh được, mà vừa mở miệng đã không khống chế nổi mà bật ra một tiếng cười lạnh.

???!!

“Tạ Quy Lan,” Sầm Vụ trơ mắt nhìn bản thân nâng chân, một cách nhục nhã mà ngạo mạn đá mũi giày lên cằm thiếu niên đang quỳ trước mặt, cười lạnh nói: “Chỉ bằng cái loại con riêng hạ tiện như cậu, đến cả xách giày cho tôi cũng không xứng, còn dám ra tay với tôi?”

Tạ Quy Lan bị ép phải ngẩng đầu lên, mặt hắn bầm dập, tái nhợt như tuyết sơn giữa đông lạnh giá.

Mũi hắn cao thẳng, hốc mắt sâu thẳm, mắt hai mí rõ ràng sắc nét, đôi mắt đào hoa đen tuyền, lạnh lẽo mà dữ dằn, như con chó hoang bị bỏ rơi dưới trời mưa tầm tã.

Vô vàn oán hận và sát ý bị hắn giấu kỹ tận đáy mắt, nếu không phải người tinh ý thì căn bản chẳng thể phát hiện ra.

Nhưng Sầm Vụ là đạo diễn.

“……”

Cậu… còn cứu vãn được tình hình này không?

Sau lưng Sầm Vụ lạnh toát mồ hôi, cậu hận không thể tự bịt miệng lại, nhưng cả người chẳng thể nhúc nhích, như con rối bị điều khiển, hoàn toàn không theo ý mình.

Cậu vẫn còn đang mang đôi bốt đen dùng để cưỡi ngựa, chân thiếu niên dù dài thẳng nhưng vẫn bị đôi bốt ấy ép chặt, sắc lạnh mà đẹp đến sắc bén.

Chiếc giày da đen nhánh lạnh băng của cậu dừng ngay trên yết hầu trắng bệch của Tạ Quy Lan, tư thế hung hăng đến mức khiến người ta rợn người.

Hai tay Tạ Quy Lan bị người giữ chặt ra sau lưng, nắm chặt đến mức lòng bàn tay bật máu, yết hầu hắn khẽ động.

“Nhìn tôi làm gì?” Sầm Vụ lạnh mặt, dùng chân ấn mạnh hơn, như thể đang đạp lên đống rác rưởi, giọng đầy hống hách và cay nghiệt, “Nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra đấy.”

Quá tàn nhẫn, đến mức chính cậu cũng không ngờ bản thân lại có thể nói ra lời như vậy.

Cậu dẫm mạnh lên cổ Tạ Quy Lan, giày không ngừng nghiền ép, dẫm đến mức vùng da trắng kia đỏ ửng rỉ máu.

Thậm chí cậu còn cúi người, vỗ vỗ lên mặt Tạ Quy Lan, lực không mạnh nhưng lại càng khiến người ta thấy nhục nhã: “Sau này thấy tôi thì tốt nhất biết điều mà cụp đuôi làm người.”

Sầm Vụ: “……”

Thôi rồi, đời này coi như sắp tàn canh gió lạnh : )

Cẳng chân cậu run rẩy, vừa mới sỉ nhục Tạ Quy Lan xong mà trong lòng cậu cũng không dễ chịu gì, đến cả dũng khí nhìn thẳng mắt đối phương cũng không có.

Nguyên chủ này thật sự rất biết chuốc thù, có câu “sĩ khả sát bất khả nhục”, huống chi đây lại còn là truyện sảng văn mang hơi hướng cổ điển.

Cậu có hiểu câu “chớ khinh thiếu niên nghèo” không vậy?

Những người xung quanh đều khoanh tay xem náo nhiệt, chẳng ai dám can thiệp, cũng chẳng ai muốn can thiệp — ai bảo Tạ Quy Lan không chọc ai, lại chọc đúng tổ tông nhà họ Sầm?

Dù đêm nay Sầm Vụ có đánh chết hắn thì cũng chẳng sao, dù sao nhà họ Sầm lo được.

Sầm Vụ nhớ đến tình tiết sau, cả người tê rần, vừa hay tối qua cậu vừa cuộn mình trong chăn đọc đến đoạn đó.

 \[Nguyên văn viết rằng:

 Tạ Quy Lan không phản kháng, cũng không cúi đầu, người đầy thương tích, trên người còn có dấu giày bị đá ra, nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh băng như tuyết đọng, quật cường đến mức không thể dập tắt.

Quỳ mà chẳng chịu cúi đầu, cuối cùng chọc giận tất cả mọi người có mặt


 “Cậu nghĩ tôi thật sự không dám?” Thiếu niên trước mặt tức giận đến nỗi gương mặt vốn xinh đẹp cũng vặn vẹo dữ tợn, như phát điên mà đá túi bụi vào người Tạ Quy Lan, gào lên với đám người bên cạnh: “Lôi cậu ta ra ngoài cho tôi!” ]

Cốt truyện sắp tới đoạn đó rồi, người trong phòng nhìn sắc mặt Sầm Vụ, đã bắt đầu xúi giục.

“Nhị thiếu, lần này không thể bỏ qua cho hắn nữa, dám giơ nắm đấm với cậu rồi mà!”

“Nhị thiếu, treo hắn lên ba ngày ba đêm cho chừa, xem hắn còn dám không phục nữa không!”

“Nhị thiếu—”

“...Im hết cho tôi!” Sầm Vụ ướt đẫm mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, hai chân cậu run run, không tự chủ mà bước tới gần Tạ Quy Lan, gằn giọng nói: “Cậu tưởng tôi thật sự không dám động vào cậu sao?”

Không khí trong phòng lập tức dồn nén, đám nhị thế tổ từ nhỏ sống trong nhung lụa vốn dĩ đã mang theo khí chất độc đoán, thích nhìn người khác giãy giụa trong tuyệt vọng.

Đặc biệt là loại con riêng như Tạ Quy Lan, Tạ Thương Cảnh đã mắt cao hơn đầu, thế mà hắn còn dám phản kháng?

Nhưng dù gì hắn cũng là con trai ruột của ông Tạ, thật sự đánh đến trọng thương hay chết người thì e là ông cũng không để yên.

Thế nên ai nấy đều đợi Sầm Vụ ra tay trước, rồi mới hùa theo, như vậy nếu có chuyện cũng không đến lượt mình chịu trách nhiệm.

Họ cứ đợi, tiếp tục đợi… đợi đến khi khí thế hung hăng của Sầm Vụ hoàn toàn biến mất, căn phòng VIP bỗng rơi vào im lặng đến mức ngượng ngùng.

Sầm Vụ bước một bước rồi khựng lại, đứng chết trân tại chỗ.

Mọi người: “……”

Mọi người: ???

Gương mặt cậu ngây đơ, hoàn toàn không dám ngẩng đầu, ngón chân co rúm lại, tai trắng bệch cũng đỏ lên vì xấu hổ.

Cứu mạng.

Hay là để tôi chết luôn đi cho rồi.

Sầm Vụ không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cá mập ăn, vậy mà lại có cảm giác như thể nguyên tác đang nhíu mày bảo: “Còn chưa đủ, chơi tiếp đi.”

“……”

Chết tiệt.

Cậu run bần bật, sắc mặt vốn đã trắng giờ lại càng không còn giọt máu, lông mi cũng run rẩy không ngừng.

Cậu rón rén ngồi xổm trước mặt Tạ Quy Lan, cố gắng lấy hết can đảm hỏi: “Cậu… còn đứng dậy… được không?”

Thiếu niên im lặng ngồi xổm, tay đặt trên đầu gối, vô thức siết chặt ống quần đến mức nhăn nhúm, giọng nói nhỏ nhẹ mà run rẩy, nghe đầy lo lắng.

Tạ Quy Lan mím môi, đôi mắt đen lạnh băng nhìn chằm chằm vào cậu như đóng đinh, khiến sống lưng cậu lạnh toát.

Sầm Vụ run rẩy cúi gằm đầu, ánh đèn trong phòng mờ nhạt chiếu lên sau gáy trắng trẻo tinh tế của cậu, gầy đến mức xương lộ rõ, trông như một con thú nhỏ bị người ta túm lấy da cổ.

Người xung quanh ai nấy đều thấy kỳ quái, đến cả tóc đỏ cũng gãi đầu thắc mắc không hiểu tổ tông nhà mình đang làm gì.

Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Sầm Vụ, rồi thấy hàng mi run lẩy bẩy của cậu, trong lòng lại càng ghét Tạ Quy Lan.

Nhìn xem, dọa Sầm ca của hắn đến phát run luôn rồi.

Với tư cách là đàn em đủ tiêu chuẩn, trong tích tắc hắn bừng tỉnh ngộ — nhất định đây là phương thức nhục nhã kiểu mới!

Cao tay! Đúng là Sầm ca của hắn mới nghĩ ra được cao kế như vậy!

“Giả vờ đáng thương cái gì?” Tóc đỏ tự cho là hiểu được ý anh em, lập tức tiến lên, đá một cú vào vai Tạ Quy Lan: “Mới ăn mấy đòn đã ngã lăn ra không dậy nổi?”

Sầm Vụ: “……”

Sầm Vụ: !!!

Tạ Quy Lan bị đá ngã lăn xuống đất, tóc mái che khuất nửa khuôn mặt, một bên mặt chìm trong bóng tối, thở hổn hển mấy hơi rồi rướn người chống đau mà ngồi dậy.

Ánh mắt vốn đã lạnh lẽo giờ hoàn toàn không còn gợn sóng, chỉ còn lại mối hận sâu như đáy vực.

Tóc đỏ còn không biết bản thân vừa đạp huynh đệ mình vào đường chết, vẫn mặt dày lấy lòng quay sang nói với Sầm Vụ: “Nhị thiếu, cậu không biết đâu, hắn là cái loại không đánh không biết điều, cứ mềm mỏng là giả chết ngay.”

Sầm Vụ: “……”

Nghe tôi nói này. Cảm ơn cậu nhiều lắm.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play