Khuôn mặt của Sầm Vụ thực sự có thể khiến người khác giật mình, mái tóc đen rũ xuống một bên má, làm nước da cậu trông càng trắng, môi lại càng đỏ, đôi mắt xinh đẹp giống như chim sơn tước khẽ ngước lên, ẩn hiện một vẻ lạnh lùng như mây mù giăng kín đỉnh núi.

Toàn thân cậu chẳng còn chút nào cái điên cuồng của nguyên chủ, vẻ mặt không chút biểu cảm ấy ngược lại khiến người ta cảm thấy cậu như thật sự đang nổi giận.

Đến cả Hồng Mao cũng im bặt, cho đến khi sau lưng bất chợt lạnh toát, hắn ngẩng đầu bắt gặp gương mặt lạnh tanh của Tạ Thương Cảnh, mới phát hiện bản thân vừa nhìn chằm chằm Sầm Vụ đến ngây người.

Hồng Mao rụt cổ, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn nữa.

Không khí trong ghế lô vốn dĩ đang xôn xao, giờ phút này lại hoàn toàn tĩnh lặng. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng mê hoặc của thiếu niên kia như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm tối.

Sầm Vụ… trước kia có đẹp thế này không?

Yết hầu Tạ Thương Cảnh chuyển động, hắn đang định rút bật lửa ra châm thuốc, nhưng khi lên tiếng, giọng điệu lại dịu đi nhiều: “Còn chờ gì nữa?”

Cũng may nam chính kiểu Long Ngạo Thiên thường thuộc dạng trâu bò, dù đã bị đánh đến mức như thế mà Tạ Quy Lan vẫn có thể tự mình đứng dậy, chỉ là vì quỳ quá lâu nên hai đầu gối run run khi đứng lên.

“Tôi thấy ghê tởm thì có, nhưng… nhưng tôi chưa từng nói là muốn tha cho hắn,” Sầm Vụ lại lần nữa níu lấy Tạ Quy Lan, lặng lẽ kéo hắn về phía sau, giọng điệu tỏ ra nuông chiều, cậu quay sang nói với Tạ Thương Cảnh, “Thương Cảnh ca, người này tôi muốn giữ, tôi sẽ thay anh dạy dỗ hắn.”

Đôi đồng tử đen nhánh của Tạ Quy Lan bị mái tóc rối phủ kín, làn da hắn trắng bệch lạnh lẽo, gương mặt mang theo vẻ trầm tĩnh và u ám không hợp với độ tuổi. Khi hắn cụp mắt xuống liền đối diện ngay ánh mắt mang đầy tâm tư của Sầm Vụ.

Vẻ mặt Sầm Vụ lạnh nhạt, mang chút khó chịu, nhưng vành tai trắng tuyết giấu sau mái tóc đen đã ửng đỏ vì căng thẳng, tai sau co giật nhẹ, bàn tay đặt trên ngực cũng đang run lên.

Không có khí phách, chỉ toàn là căng thẳng.

Thậm chí Sầm Vụ còn nghi ngờ không biết mình có ăn nhầm nấm trước khi ngủ không, nếu không thì tại sao trước mắt lại có nhiều người như thế này???

Choáng đầu, hoa mắt.

Sợ bản thân thật sự ngất xỉu tại chỗ, cậu chỉ có thể khẽ đỡ cánh tay Tạ Quy Lan ở chỗ không ai để ý, ngay lập tức cảm nhận được cơ bắp dưới tay mình căng lên, cứng rắn một cách rõ ràng.

Đèn trong ghế lô vốn lờ mờ, bây giờ chỉ còn vài chiếc đèn tường kiểu cổ sáng le lói, ánh sáng vàng nhạt phủ lên màn tối u uẩn.

Những người còn lại đứng cách khá xa, cho dù giọng Sầm Vụ có run rẩy cũng không ai nghe ra điều bất thường.

Tạ Quy Lan quay mặt đi đầy chán ghét, hắn không biết Sầm Vụ đang toan tính gì, nhưng chắc chắn không phải đến để cứu mình.

Từ đầu đến cuối hắn không hề mở miệng, gương mặt cũng chẳng có biểu cảm gì, như thể người bị nhục mạ và hành hạ đêm nay không phải là hắn vậy.

“Thương Cảnh ca?”

Tạ Thương Cảnh không lên tiếng, khiến tim Sầm Vụ cũng treo lơ lửng theo. Nam chính đẹp trai thế này, cậu sợ hắn nổi cơn ghen mất.

Trong nguyên tác, giữa nguyên chủ và Tạ Thương Cảnh từng có chút mập mờ.

Tạ Thương Cảnh là kiểu người lạnh lùng như rắn độc, chưa chắc thực lòng thích nguyên chủ, nhưng từ lúc Tạ Quy Lan được đón về Tạ gia, thì khả năng hai người ở bên nhau gần như không còn.

Không có được mới khiến người ta tiếc nuối.

Người thừa kế Tạ gia không thể là đồng tính, nếu Tạ Thương Cảnh là con trai duy nhất thì còn đỡ, nhưng giờ hắn đã không phải lựa chọn duy nhất của Tạ phụ nữa rồi.

Nguyên chủ thật ra cũng không thích Tạ Thương Cảnh, Sầm gia là hào môn đứng đầu Hoài Kinh, lúc Quan Hành Tuyết sinh cậu, điều kiện ở vùng núi rất tồi tàn, trùng hợp cậu lại sinh non và từ nhỏ hay bệnh vặt, cả nhà đều nghĩ vì chuyện sinh non năm xưa nên đặc biệt cưng chiều cậu.

Không ai nghĩ đến chuyện đứa bé bị tráo đổi.

Chỉ cần cậu đồng ý, cậu hoàn toàn có thể cưới tám người đàn ông, ngủ mỗi đêm với tám anh!!!

Phải đi hầu hạ đại thiếu gia cái gì chứ, có điên mới làm vậy.

Nhưng cậu không dám từ chối sự mập mờ của Tạ Thương Cảnh, lỡ như chọc giận hắn, bị hắn phát hiện cậu là giả, thì đời cậu coi như xong, còn thảm hơn cả Tạ Quy Lan.

Dù sao thì cậu cũng không thể mang thai, cùng lắm thì để Tạ Thương Cảnh ngủ mấy lần, hắn không nói, cậu cũng không nói, ai mà biết?

Sầm Vụ không thể hiểu nổi, chỉ thấy chấn động sâu sắc.

Đây là cái thể loại công điên gì vậy trời.

Điên hơn nữa là, trong nguyên tác Tạ Thương Cảnh và nguyên chủ cuối cùng thật sự lên giường, chuyện tráo đổi bị phát hiện, nguyên chủ cùng đường, đành đánh cược một phen với Tạ Thương Cảnh.

Lúc đó Tạ thị đang bị Sầm gia ép đến cùng đường, Tạ phụ rối như tơ vò, còn Tạ Thương Cảnh thì đầy ắp uất hận.

Hắn đè nguyên chủ ra làm t*nh, không có nửa phần dịu dàng, nguyên chủ còn mong hắn sẽ cứu mình, không dám phản kháng, để mặc Tạ Thương Cảnh làm cả đêm trong cơn thù hận, càng làm càng hận.

Tạ Thương Cảnh lúc ấy mới nhận ra người hắn từng thích cũng chỉ đến thế, thậm chí không bằng việc ngủ với một tiểu minh tinh tuyến mười tám.

Tạ Thương Cảnh ánh mắt lạnh lẽo, bóp cằm nguyên chủ rồi nói: “Đều do mắt tôi trước kia mù, mới có thể coi trọng cậu.”

Nguyên chủ từ bé được nuông chiều, dù có nghèo cũng không có thói quen hầu hạ người khác, Tạ Thương Cảnh thì càng không phải kiểu biết chăm sóc bạn tình, tóm lại cái đêm ấy là trải nghiệm tồi tệ đến cực điểm.

Hơn nữa sau khi ngủ xong, Tạ Thương Cảnh chẳng thèm đoái hoài gì đến nguyên chủ, tự lo không xong, để mặc Tạ Quy Lan túm nguyên chủ ném cho cá mập.

Sầm Vụ: “…………”

Trái tim đã chết, nhưng cái miệng thì chưa, mồm còn biết cưỡng hôn người ta nữa, đúng là đáng sợ thật sự.

May là cậu xuyên đến ngay đoạn đầu truyện, mọi chuyện còn chưa xảy ra, bằng không cặp mông này giữ cũng chẳng ích gì.

“Tạ bá bá vốn không thừa nhận hắn, chỉ là một đứa con hoang mà thôi,” Sầm Vụ siết chặt lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh, “Hắn cũng dám nhận tiền của Tạ gia, đêm nay tôi sẽ phế luôn đôi tay này của hắn.”

Giành lời thoại của ác ca, khiến ác ca không còn đường diễn.

Môi Sầm Vụ mỏng, mang màu đỏ tự nhiên, đôi mắt phủ hơi nước, vẻ ngoài xinh đẹp yếu ớt, nhưng vừa mở miệng lại độc miệng tàn nhẫn, tạo nên một sự đối lập đến cực hạn.

Tất cả mọi người trong phòng bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Tiểu tổ tông của Sầm gia đã nói như thế, thì chắc chắn không phải nói đùa, Tạ Quy Lan xem như xong đời rồi.

Vốn có người còn định hùa theo bắt nạt Tạ Quy Lan, giờ cũng không dám ngẩng đầu, sợ bị Sầm Vụ trút giận lên đầu mình.

Tạ Thương Cảnh cũng khựng lại một nhịp.

Nếu Sầm Vụ dùng lời lẽ khác, chưa chắc hắn đã đồng ý, nhưng không ngờ cậu lại trùng khớp với suy nghĩ của hắn, thậm chí còn dám nói thẳng ra trước mặt bao người.

Ngốc nghếch, nhưng cũng thối nát như nhau… Tạ Thương Cảnh nở một nụ cười khó hiểu, điếu thuốc kẹp trên môi vẫn cháy đỏ rực trong bóng tối lạnh lẽo.

Hắn biết Sầm Vụ là đồ ngốc.

Nhưng đêm nay đồ ngốc ấy lại xinh đẹp lạ thường, khiến hắn rất sẵn lòng chiều theo tính khí của cậu.

“Được thôi, nghe theo cậu hết,” Tạ Thương Cảnh đồng ý, “Cậu muốn trừng phạt hắn thế nào, cứ làm theo ý cậu.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play