Vương Việt ấm ức đến cực điểm, nhưng hắn cũng không dám nói gì thêm, đêm nay định là phải nuốt giận.
Giám đốc quán bar bị dọa đến mức thở cũng không dám mạnh, đã nơm nớp đứng bên hơn mười phút, thấy nhóm thiếu gia này cuối cùng cũng xong việc, mới cho khu nhảy hoạt động trở lại.
“Sững người làm gì đấy,” ông ta hạ giọng thúc giục Tạ Quy Lan, “Mau đi mở rượu cho Sầm thiếu đi.”
Tạ Quy Lan ánh mắt phức tạp nhìn sang Sầm Vụ, khựng lại một giây, rồi mới xoay người rời đi.
Khói thuốc, mùi rượu, mùi máu tanh, hương nước hoa dày đặc và đám người không ngừng lắc lư khiến Sầm Vụ mặt mày tái nhợt, buồn nôn từng cơn, phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thế nhưng mái tóc đen của cậu rũ xuống, cổ trắng như tuyết, nét mặt lại vẫn lạnh lùng, không ai phát hiện có gì bất thường.
“Cậu đứng lên đi,” Sầm Vụ giơ tay, chỉ vào thiếu niên lúc đầu vẫn quỳ ở đó, “Cậu tên gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT