Sầm Vụ nhờ A Lệnh để ý giúp Tạ Quy Lan, cũng là vì thứ sáu tuần này sẽ có kỳ kiểm tra cuối kỳ, thi tiếng Anh và Hóa học, tiếng Anh thì cậu còn gắng gượng được, chứ Hóa học thì chỉ có thể học bù mà thôi.
Cậu đã quên sạch kiến thức cấp hai, buổi tối phải tốn mấy tiếng đồng hồ để chép lại hết các công thức cần nhớ lên giấy.
Cách một ngày lại dậy từ rất sớm, đến trường học bài.
Sầm Vụ không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với mình, cậu rõ ràng không phải học bá, thế mà lại còn siêng năng hơn cả trâu bò.
Tạ Quy Lan hôm nay vẫn đến trễ như mọi khi, vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày còn kèm theo chút mệt mỏi, giao bài xong thì gục đầu xuống bàn ngủ bù. Đến lúc ngẩng lên thì phát hiện có cái bánh rán đặt trên bàn mình, hắn khựng lại, rồi nói: “Thiếu gia, cậu không cần phải mang mấy cái này cho tôi đâu.”
“Cậu cứ… cứ coi như tôi xin lỗi cậu đi,” Sầm Vụ quay đầu, tựa lưng vào ghế, giơ tay vẫy vẫy với hắn, giọng rất thành khẩn, “Tôi… tôi hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”
Tạ Quy Lan lạnh lùng mím môi dưới, đôi mắt đào hoa dài hẹp đen láy nhìn thẳng cậu, như mắt của một con thú máu lạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play