Thứ Phi Được Sủng Ái
Thứ Phi Được Sủng Ái
Đang ra 15 giờ
12 chương
60 86
12345
Đánh giá: 5/5 từ 4 nhận xét
Truyen.TYT • Đang ra

Tên Truyện: Thứ Phi Được Sủng Ái

Tác giả: Ngưng Vọng Đích Thương Tang Nhãn Mâu

Chuyển ngữ: Lucky

Thể loại: Nguyên Sang, Ngôn Tình, Cổ Đại, HE, Trọng Sinh, Ngọt Sủng, Cung Đấu, Giả Heo Ăn Hổ, Song Khiết, Hào Môn Thế Gia.

Giới thiệu:

Xuyên không trở thành thứ nữ con của vợ lẽ, Thu Minh Nguyệt không hề oán trách số phận, cũng chẳng ngậm ngùi thương tiếc cho cuộc đời mình, thay vào đó nàng an nhàn tận hưởng những ngày tháng bình dị của mình. Nguyện vọng của nàng rất đơn giản, chính là muốn bảo vệ cho mẫu thân và đệ đệ bình an, sống lâu trăm tuổi. Nhưng vì cớ gì mà những người xung quanh nhất quyết không chịu để nàng sống yên ổn thế? Đích mẫu thì cay nghiệt, luôn kiếm chuyện gây khó dễ. Đích tỷ thì kiêu căng, lúc nào cũng đối đầy gay gắt. Đích muội thì giả nhân giả nghĩa, âm thầm bày mưu tính kế. Còn có các thúc, thím, đường tỷ, đường đệ, đường huynh, đường muội, chẳng ai làm nàng bớt lo được. Cuối cùng vào một ngày nào đó, Thu Minh Nguyệt đã nổi giận.

Dựa vào đâu, mà hổ không gầm, mọi người đều xem bà đây như mèo bệnh?

Đích mẫu vu oan giá họa, muốn hủy hoại danh tiết của nàng à? Được thôi, nàng sẽ đổi mận thành đào, để bà ta ôm con gái bảo bối của mình khóc trong góc nhà.

Trưởng tỷ bịa đặt, đổi trắng thay đen, gán thêm tội danh để nàng thất sủng à? Xem bà đây nuốt ngươi vào bụng thế nào.

Muội muội giả vờ hiền lành, nhưng mượn đao giết người à, nàng sẽ để nàng ta gieo gió gặt bão.

Còn các thiếp thất mưu mô khác, thứ muội đồng lõa nên trong tiểu viện nhỏ bé ngày nào cũng có những màn kịch khác nhau, vô cùng náo nhiệt.

Vì để đối phó với tam cô lục bà, nên Thu Minh Nguyệt không chỉ hao tổn tâm trí dốc sức đối phó, còn phải nghĩ đủ mọi cách để cầu được thánh chỉ giúp mẫu thân mình thăng lên làm bình thê. Khó khăn lắm mới có thể thở dài nhẹ nhõm, thì trời giáng xuống cho nàng một vận rủi.

Hả? Vì sao nàng phải lập gia đình? Phải gả cho thế tử của Vinh Thân vương? Người đã ngồi xe lăn từ năm sáu tuổi, nàng nghe nói còn không thể sống quá hai mươi tuổi, còn không thể làm gì được?

Nhưng sau khi gả đi rồi, nàng mới phát hiện sự thật không phải giống như lời đồn.

Vương phi bề ngoài hiền lành nhưng tâm địa độc ác, ý đồ không tốt. Thái phi thông minh nhưng tinh ranh, tâm địa độc ác. Đại bá thì thâm hiểm, lúc nào cũng lăm le quyền thế. Tiểu cô, tiểu thúc thì lạnh lùng xa cách, ai cũng đều mang âm mưu riêng, từng bước từng bước chèn ép nàng…

Những chuyện này thì nàng cũng có thể cắn răng chịu đựng, nhưng…

Phu quân yêu nghiệt của nàng không thể làm đàn ông hả? Chết tiệt, ai nói thế? Vậy đứa trẻ trong bụng nàng là từ đâu ra? Chàng trúng độc nặng, sống không qua nổi hai mươi tuổi? Chết tiệt, vậy người ngày đêm quấn lấy nàng trên giường, tinh lực dồi dào, không biết mệt mỏi là ai đây?

Đoạn trích đặc sắc 1:

“Thế tử, Đích mẫu của thế tử phi muốn dùng gia pháp với nàng ấy.”

“Người đâu, chặt đứt tay bà ta.”

Ai đó mặt đầy vạch đen!!!

Lại một ngày khác.

“Thế tử, thế tử phi không cẩn thận làm vỡ chậu cúc mà Vương phi dày công chăm sóc.”

“Ừ, cứ nói với mẫu thân là do ta làm vỡ.”

“...”

“À, đúng rồi, phái người đến trong cung nói trước một tiếng. Ta nhớ lần trước thái thú Tô Châu đến tiến cống một chậu phượng hoàng chấn vũ, nếu thế tử phi thích, thì đến phủ nội vụ phân phó một tiếng.”

Khóe miệng người nào đó bỗng run rẩy: “Nhưng phượng hoàng chấn vũ đã bị Hoàng thượng thưởng cho Thục phi nương nương rồi…”

“Nói với Thục phi nương nương rằng, thế tử muốn chậu hoa đó.”

Người nào đó bị gió cuốn bay đi!!!

Đoạn trích đặc sắc thứ 2:

Một thị vệ nào đó vội vã chạy đến: “Thế tử, thái phi nói muốn tuyển trắc phi cho người, người đã đến trước cửa rồi.”

“Đuổi đi.”

“Nhưng mà…”

“Cút!” Một nghiên mực lập tức bay ra ngoài.

Khó khăn lắm người thị vệ mới tránh thoát được, lau mồ hôi trên trán đi.

“Sau khi thái tử phi nghe thấy chuyện này thì đã đưa theo nha hoàn về nhà mẹ đẻ rồi…”

Còn chưa nói xong, trước mắt xuất hiện một trận gió lớn. Trước mặt vừa có bóng người lướt qua sao?

Đoạn trích đặc sắc thứ 3: 

Tại tiệc thọ yến của Thái hậu, cảnh tượng vô cùng xa hoa lộng lẫy, bầu không khí rộn ràng, chén rượu giao nhau không ngớt, sau ba tuần rượu, hoàng tử nước láng giềng bất ngờ đưa ra lời đề nghị hòa thân.

“Bệ hạ được trời cao che chở, nhân nghĩa che phủ khắp thiên hạ, Quốc vương chúng thần vô cùng kính trọng, nguyện kết giao với Đại Chiêu, lập mối giao tình tốt đẹp giữa Tần Tấn, mãi mãi không gây chiến.”

Các đại thần triều Đại Chiêu nghe thế lập tức mừng rỡ, nhưng sắc mặt Hoàng đế vẫn không đổi, trong mắt hiện lên ý cười.

“Hoàng tử vượt ngàn dặm xa xôi đến triều của ta, làm sao trẫm có thể không thuận theo ý ngươi được đây?” Hoàng đế đưa mắt nhìn về phía những cô công chúa đang ngồi bên dưới, nét mặt dịu dàng hơn khi ánh mắt lướt qua mấy người con gái e thẹn.

“Trẫm thấy trưởng công chúa của mình cũng vừa tròn mười lăm, vậy thì…”

“Bệ hạ.”

Nam tử bất ngờ ngắt lời, ánh mắt chân thành và kiên định.

“Thần đã có người trong lòng, chỉ mong bệ hạ thành toàn.”

Hoàng đế thoáng sững sờ, trưởng công chúa vừa thẹn vừa giận.

“Không biết hoàng tử...  Đã để ý đến ai?”

Nam tử mỉm cười, bàn tay như ngọc chỉ về phía Thu Minh Nguyệt đang ngồi yên lặng giữa bàn tiệc.

“Là nàng ấy.”

Lời vừa dứt, cả sảnh đường bàng hoàng kinh ngạc.

Đoạn trích đặc sắc 4:

Tấm chăn gấm đỏ rực, tình cảm nồng nàn, ân ái sâu đậm.

Hôm sau, ánh bình minh đầu tiên nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt say ngủ của người con gái, nàng khẽ xoay người tỉnh dậy. Đưa ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, nàng định ngồi dậy thì chợt nhận ra toàn thân ê ẩm, đau nhức như thể vừa bị xe cán qua. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt sáng ngời mà yêu kiều của nam tử. Trong đôi mắt ấy chứa chan sự dịu dàng, như những cánh hoa đào bay khắp trời, ngay lập tức khiến nàng ngây ngẩn.

“Không phải chàng không thể thực hiện việc làm của đàn ông sao?” Nàng nhìn chàng, nhất thời không thể phản ứng kịp.

Nào ngờ, biểu cảm ngây thơ, trong sáng pha chút quyến rũ vô tình của nàng lúc này lại khiến chàng không thể kiềm chế.

Ánh mắt nam tử trầm xuống, giọng nói trở nên khàn đặc: “Hiện tại ta cảm thấy chưa đủ. Nương tử, trời vẫn còn sớm, chúng ta ngủ thêm chút nữa nhé.”

Chưa để nàng kịp phản ứng, hắn đã lật người đè xuống.

“Này, trời sáng rồi, đừng mà…” Nàng hốt hoảng, cố gắng chống cự, nhưng ngay lập tức bị chàng dùng môi chặn lại.

Giữa những tiếng thì thầm đứt quãng, nàng chỉ nghe được giọng nói trầm thấp, đầy mê hoặc bên tai: “Không sao, chẳng ai dám bước vào đâu.”

Nàng mở to mắt, mọi lời phản kháng đều bị cuốn trôi trong nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo của hắn, hóa thành những tiếng thở gấp đầy mê người...

Giới thiệu:

Đây là một câu chuyện nữ cường về đấu đá nội trạch, sủng văn kết hợp giữa âm mưu và tình yêu. Một đối một, nam chính tuyệt đối sạch cả tâm lẫn thân. Nếu bạn thấy hợp gu, xin mời nhảy hố. Nếu không thích, hãy nhẹ nhàng rời đi.

Mở đầu (I)

Theo bầu trời lịch sử, năm trăm năm trôi qua nhanh như một tia chớp. Đại quốc Đại Khuynh, từng là một vương triều thịnh vượng và văn minh, cuối cùng cũng đã đối mặt với ngày tàn của nó.

Kể từ sau khi hoàng đế Nguyên Khuynh Đế lập quốc, những đời vua tiếp theo như Thiên Khánh Đế, Minh Thụy Đế, Đồng Khánh Đế đều chỉ để lại những thành tựu tầm thường. Mãi đến những năm cuối của triều Khuynh, ba vị đế quân kế vị đều có tính tình nhu nhược, tư chất tầm thường để mặc cho quyền thần trong triều như Thái Chính vương và một vài triều thần khác nắm quyền thao túng triều chính, đàn áp bách tính, làm điều ngang ngược. Chính vì thế, dân chúng khắp nơi liên tục nổi dậy khởi nghĩa, vương triều Đại Khuynh từng thống nhất thiên hạ nhiều năm cuối cùng cũng tan rã trong binh đao khói lửa thành ba miền, nền kinh tế phồn thịnh cũng không còn được như xưa nữa.

Nhưng, họa vô đơn chí, dưới sự đả kích của thù trong giặc ngoài, Hoàng đế lâm bệnh nặng qua đời trong lặng lẽ. Dưới sự kiểm soát của quyền thần, con trai duy nhất của Hoàng đế, năm ấy chỉ mới năm tuổi đã đăng cơ. Tiểu tử này đã cứng rắn quyết đoán từ nhỏ, thông minh tài trí có thừa, luôn che giấu tài năng và mưu trí của mình. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi mà đã đánh bại hết tất cả quyền thần, ổn định triều chính và mạnh Đích mẫui cách phe phái quyền thần, trừng trị những kẻ phản loạn. Khi mọi người nghĩ rằng Đại Khuynh sẽ khôi phục lại thời kỳ huy hoàng thì tiểu Hoàng đế lại si mê một người phụ nữ, mà sau này được gọi là nữ tử họa quốc yêu cơ (*).

(*) Người con gái mang sắc đẹp ma mị có thể làm khuynh đảo quốc gia.

“Lịch sử quốc gia” đã viết rằng, nàng lớn lên ở vùng núi hoang sơ, mái tóc đen tuyền như mây, mắt như quả hạnh, làn da như tuyết, vẻ đẹp thanh thoát tựa hoa lê rơi trong mưa, lời nói và hành động vô cùng quyến rũ. Hoàng đế yêu thương nàng, mỗi đêm không ngừng yến tiệc. Thế nhưng, hồng nhan bạc mệnh, chỉ vào cung được một năm thì sinh ra một đứa trẻ chết yểu, mà nàng vì vậy mà bệnh nặng, cuối cùng qua đời. Hoàng đế vô cùng đau lòng, tức giận đến mức chém giết người trong cung đình, máu lan tràn từ hậu cung ra tận triều đình. Sau đó, Hoàng đế tuyệt vọng, lòng đã chết, chỉ còn một mình ngồi trong cung điện hoang vắng, mặc cho gió mưa tàn phá, nhấn chìm cả triều đình, nhấn chìm cả Đại Khuynh quốc.

Cuối cùng, tiếng gọi mất nước vang lên. Vương giả kỳ lạ Phượng Dực đáp lại lời kêu gọi của các tướng sĩ, dấy binh phản loạn, tiến vào kinh thành. Khi chiến mã sắt giày đạp nát cổng hoàng cung, Hoàng đế mới đã tự kết liễu đời mình trong cung Phượng Tịnh. Kể từ đó, Đại Khuynh quốc chính thức diệt vong.

Phượng Dực đã cùng hoàng đế mới an táng và thay đổi quốc hiệu, lấy tên là Đại Chiêu, tự xưng là Thái tổ Thiên Đức Đế.

Kể từ khi Đại Chiêu quốc mới được thành lập, Thiên Đức Đế đã bãi bỏ điều luật thời Đại Khuynh rằng các Hoàng đế chỉ được có một vợ duy nhất, khôi phục lại chế độ phong kiến cổ xưa là tam thê tứ thiếp. Xuất thân từ gia đình võ tướng, ông cho rằng nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của Đại Khuynh quốc chính bởi vì thư tay của Hoàng hậu Uyển Tuệ năm trăm năm trước. Nếu không phải vì vậy, hoàng gia cũng không thể vì chỉ có một Hoàng hậu mà dòng dõi không có con nối, và sau bao nhiêu thăng trầm trong triều, cũng không vì không tìm được người thừa kế mà diệt vong.

Do đó, ông đã tìm được một lý do hợp lý để biện minh cho sự phong lưu của đàn ông, và cùng với sự phục hồi của chế độ này, phong tục của Đại Khuynh quốc dần chuyển hướng trở nên cởi mở hơn, quay trở lại với lối sống nguyên thủy và bảo thủ.

Tuy nhiên, Thiên Đức Đế không ngờ rằng, sau ba đời truyền thừa của Đại Chiêu, hậu cung vì có quá nhiều con cháu, lại bắt đầu xảy ra tranh giành quyền lực giữa các Hoàng tử, máu tươi lại một lần nữa nhuộm đỏ nền tảng vững chắc của Đại Chiêu quốc.

Mở đầu (II)

Vào mùa xuân năm thứ hai mươi bảy của Vĩnh Thuận Đế, thái tử Phượng Minh cưới trưởng nữ của Vĩnh Xương Hầu, Vân Tâm Nhàn làm thái tử phi, trưởng nữ của Trấn Quốc Công làm trắc phi. Nửa năm sau, cả hai người đều mang thai. Mùa xuân năm sau, Nhị hoàng tử Phượng Diên cùng vài hoàng tử khác phát động một cuộc chính loạn trong cung, ép cung chiếm đoạt ngai vàng. Vĩnh Xương Hầu và Trấn Quốc Công đã hết lòng trợ giúp thái tử dẹp loạn, nhưng phủ Vĩnh Xương Hầu phải chịu thiệt hại nặng nề, từ đó không thể gượng dậy nổi, thái tử phi cũng vì đau buồn quá độ mà sinh non.

Lúc đó, ngọn lửa bùng lên khắp kinh thành, tiếng kêu gào thảm thiết, máu đổ khắp nơi. Các gia tộc lớn trong kinh thành đã đưa người già, trẻ em và phụ nữ ra ngoài kinh để tránh loạn.

Đêm tối nặng nề, trong một ngôi chùa tồi tàn ở góc Tây Bắc của Dương Châu, thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ. Tiếng khóc đầy nỗi đau thương và u sầu, khiến cho những người qua lại trên chiếc xe ngựa bên ngoài chùa, trong màn đêm đen đặc, không khỏi cảm thấy rúng động trong lòng.

Một lúc lâu sau, một bàn tay vén tấm rèm xe dày, một người phụ nữ bước ra. Dung nhan tuyệt đẹp, sắc vóc thanh nhã và dịu dàng, mỗi cử chỉ, mỗi bước đi đều toát lên vẻ quý phái, khí chất hiếm có.

Ngôi chùa tồi tàn đã không chịu nổi sức tàn phá của thời gian, trông giống như một cụ già còng lưng đang cố gắng tồn tại trong đêm tối, trụ vững một cách yếu ớt.

Nữ tử đứng yên một lát, rồi dẫn theo cô con gái mới mười ba tuổi bước vào trong. Một lát sau, một thiếu nữ ăn mặc rách rưới nhưng không che lấp được vẻ quý phái, cùng hai người hầu bước ra. Thiếu nữ mặt đầy bùn đất, đôi mắt đỏ ngầu, mi mắt còn đẫm nước mắt, vẫn đang nức nở không ngừng. Đôi mắt đầy lo lắng nhìn sang người phụ nữ đang được một bà vú đỡ trên lưng, người này cũng ăn mặc rách nát, nhưng vẫn không thể giấu đi vẻ quý tộc. Cho đến khi người phụ nữ được sắp xếp vào trong chiếc xe ngựa hoa lệ, thiếu nữ mới quay người lại, chậm rãi chào một cái.

“Trọng Linh xin cảm tạ đại nghĩa của Thẩm phu nhân, sau này nhất định sẽ báo đáp ân huệ này.”

Thẩm phu nhân chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Gặp được nhau là do duyên, cần gì nói đến việc báo đáp. Bây giờ thân thể mẫu thân ngươi không khỏe, tốt nhất nên nhanh chóng vào thành đi.”

“Ừm.”

Một tháng sau, trước cổng Thẩm phủ ở Dương Châu. Người phụ nữ ăn mặc quý phái nắm chặt tay Thẩm phu nhân, vẻ mặt đầy sự biết ơn.

“Muội muội, chuyện ở kinh thành đã xong, nhi tử ta, Trọng Khanh đã đến đón ta trở về kinh.” Bà ấy có chút xúc động: “Vốn dĩ hai ta là người xa lạ, nếu không phải nhờ có sự cứu giúp của tỷ, e rằng muội đã bị chôn vùi nơi này rồi.”

Thẩm phu nhân mỉm cười, nắm lại tay nàng: “Tỷ tỷ quá lời rồi.”

“Thẩm phu nhân.” Người phụ nữ lại nói: “Có câu, ân huệ nhỏ như giọt nước, phải trả lại bằng một dòng suối. Chúng ta có duyên gặp gỡ, ta sẽ coi tỷ như người tỷ muội thân thiết.” Đôi mắt bà ấy khẽ liếc sang bên cạnh, nhìn thấy trưởng tử của mình, Thu Trọng Khanh, đang trò chuyện với nữ nhi của Thẩm Phu Nhân, Thẩm Nhu Giai. Nói năng lịch sự, mặt như ngọc, tài hoa hơn người, dáng vẻ nho nhã khiến trái tim thiếu nữ của Thẩm Nhu Giai không khỏi đập loạn, hai má đỏ ửng, sắc đẹp càng thêm tỏa sáng. Đôi mắt Thu phu nhân sáng lên, kéo Thẩm phu nhân sang một bên, sau đó lấy ra một chiếc ngọc bội trong suốt, sáng lấp lánh từ trong tay áo ra. Chiếc ngọc bội này được làm từ chất liệu rất tốt, vừa nhìn là biết nó có giá trị vô cùng lớn.

“Thật không giấu gì tỷ, con gái của tỷ, Nhu Giai, rất hiểu chuyện, lễ phép, lại thông minh, muội rất thích. Nhi tử của muội dù là trưởng tử, nhưng tính tình ngô nghê, đến giờ vẫn chưa có đối tượng kết hôn. Bất ngờ là nó lại có cảm tình với Nhu Giai, nếu tỷ không ngại thì hãy nhận lấy chiếc ngọc bội này, khi Nhu Giai đến tuổi cập kê, ta sẽ phái người đến đưa sính lễ, đưa kiệu tám người khiêng đến cưới Nhu Giai làm trưởng thiếu phu nhân của Thu gia.”

Mặc dù trong lòng Thẩm phu nhân có chút nghi ngờ, nhưng khi nghe những lời trực tiếp từ miệng Thu phu nhân, bà không khỏi giật mình. Ai ai cũng biết, tuy Thẩm gia là danh môn nhưng so với thế gia trăm năm như Thu gia, vẫn còn kém xa. Bây giờ mặc dù Thu Trọng Khanh mới mười bảy tuổi, nhưng đã đạt đầu bảng trong kỳ thi hương năm ngoái, tương lai vô cùng rộng mở. Thêm vào đó, Thu lão gia có mối quan hệ thân thiết với thái tử, tương lai càng thêm tươi sáng. Nếu Tần Nhu Giai gả cho Thu Trọng Khanh làm đích thê, thật sự là một bước lên trời. Thu phu nhân tự tay đến Thẩm gia hỏi cưới, điều này quả thật khiến Thẩm phu nhân cảm thấy bất ngờ và vui mừng.

“Tỷ tỷ, tỷ…?”

Thu phu nhân liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thẩm phu nhân, vỗ nhẹ tay bà, có chút bùi ngùi nói: “Tỷ muội chúng ta thật sự có duyên, thật lòng mà nói. Dù gia đình mẫu thân ta danh giá, nhưng trong Thu gia ta lại không được lòng bà bà. Ta không phải kiểu người coi trọng tiền bạc, chỉ vì ta thật sự rất thích nha đầu Nhu nhi, nên mới dám đến cầu thân với tỷ. Nếu tỷ đồng ý, sau này chúng ta sẽ là thông gia. Thẩm đại nhân làm quan chính trực, tương lai rộng mở, sau này hai nhà chúng ta có thể giao hảo thuận tiện hơn, không phải sao? Hơn nữa, nha đầu Linh nhi của ta vốn dĩ không thích nói chuyện nhiều, hiếm khi thân thiết với ai, nhưng lại rất hòa hợp với Nhu Giai. Người làm mẫu thân như muội, cũng không muốn nữ nhi mình về kinh sẽ cảm thấy cô độc. Nếu tỷ đồng ý hứa gả Nhu Giai cho Trọng Khanh, ta đảm bảo sau này sẽ đối xử với Nhu Giai như khuê nữ của mình.”

Thẩm phu nhân bắt đầu rung động, bà không phải người ngốc, đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thu phu nhân. Đặc biệt là câu “Thẩm đại nhân làm quan chính trực, tương lai rộng mở, sau này chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức.”

Thu gia là thế gia trăm năm, lần này khi có loạn, Vĩnh Thuận Đế đang bệnh nặng, có lẽ không sống được lâu nữa. Vậy thì đương nhiên thái tử sẽ lên ngôi, với tư cách là người trong phe thái tử, Thu lão gia nhất định có tiếng nói với thái tử. Đến lúc đó, con đường quan của Thẩm đại nhân chắc chắn sẽ vô cùng rộng mở. Thẩm phu nhân biết rõ, Thu phu nhân không phải là loại phụ nữ suốt ngày chỉ biết háo danh lợi. Bà nhìn con gái mình, thấy khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt e lệ của nàng, biểu hiện như một thiếu nữ đang yêu. Rồi lại nhìn Thu Trọng Khanh, phong độ nho nhã, như ngọc như trúc, quả là một vị hôn phu tốt.

Bà nghĩ một lúc, rồi gật đầu.

“Được tỷ tỷ để mắt, muội muội đâu dám từ chối?” Bà vừa nói, vừa nhận lấy chiếc ngọc bội.

Thu phu nhân vui mừng khôn xiết, bây giờ, bà không còn lo lắng chuyện Thu gia sẽ không thể quyết định hôn sự của Trọng Khanh nữa.

Câu chuyện cũng từ đây mà mở ra.

Các số gần nhất