Hiếu Nhân Đế năm thứ chín, cũng chính là mười năm trước, Vân thị hoàng hậu đời trước bị bệnh nên qua đời. Cho nên hôm nay chính là ngày giỗ Vân hoàng hậu, xưa nay Thái hậu rất thích Vân hoàng hậu cho nên hàng năm đến ngày này đều sẽ tự mình đến chùa Bảo Hoa để cầu nguyện cho nàng siêu độ.

Hôm nay nghe tiểu sa di nói trong chùa Bảo Hoa đang có quý nhân ở, trong lòng nàng mơ hồ có chút suy đoán nhỏ. Vừa nãy khi nàng nhìn thấy căn phòng này, nó tuy nhỏ bé bình thường nhưng có thị vệ bảo hộ, nàng đã biết ngay lão phu nhân thần bí này chắc chắn là đương kim Thái hậu.

Mới vừa rồi lời Thái hậu nói nghe như chỉ tùy ý, nhưng thật ra ngụ ý trong đó rất sâu. Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, phụ trách tất cả các sự vụ trong cung. Y thuật của thái y trong thái y viện không tốt, trị không hết bệnh của Thái hậu, là do Hoàng hậu quản lý không tốt. Lấy chuyện thái y không có bản lĩnh ra nói thật ra cũng đang nói Hoàng hậu cai quản lục cung không tốt, không xứng để lãnh đạo lục cung.

Thu Minh Nguyệt biết, xưa nay vốn dĩ Thái hậu không hòa hợp với Hoàng hậu. Nhưng nàng ngàn vạn lần không thể dự đoán được, Thái hậu lại có thể không hề quan tâm mà thừa nhận thân phận của mình, hơn nữa còn trắng trợn ở trước mặt một “người ngoài” như nàng mà biểu hiện thái độ bất mãn với Hoàng hậu.

Thâm cung rực rỡ nhưng cũng dơ bẩn, những chuyện không thể đưa ra ánh sáng trong hoàng cung nhiều vô số kể. Thái hậu không hợp với Hoàng hậu, nhưng trên mặt vẫn là vẻ không thái độ gì. Bây giờ Thái hậu lại ở trước mặt nàng mà trào phúng ám chỉ Hoàng hậu, là thích nàng để mắt đến nàng à? Không, không thể nào. Trong chốn thâm cung, nơi tựa như chiếc chảo nhuộm lớn, bà ấy đã phải lăn lộn, đấu đá thế nào suốt bao năm mới ngồi được vào vị trí hôm nay. Nếu để cho người khác biết hôm nay nàng nghe Thái hậu nói đến những chuyện này, nhất định nàng sẽ trở thành quân cờ của những người có ý muốn tranh đấu.

Nghĩ đến đây, Thu Minh Nguyệt không nhịn được mà lạnh sống lưng. Quả nhiên nữ nhân từ trong thâm cung ra ngoài thản nhiên nói mấy câu như thế như đang muốn đặt người ta vào chỗ chết.

Có lẽ, bà ấy sớm nhận ra nàng đang tính kế rồi, cho nên mới muốn cho nàng một lời cảnh cáo cũng như dạy bảo.

Đúng thế, đương nhiên khi phát hiện Thái hậu có bệnh thì trong lòng nàng đã có những tính toán và dự liệu riêng.

Lần này mẫu tử ba người trở lại Thu gia ở kinh thành, nơi đất khách quê người, xung quanh lại đầy những ánh mắt như hổ đói rình mồi, dù có Thu Trọng Khanh bảo hộ, e rằng cũng khó tránh khỏi việc bị người khác toan tính. Chỉ với thân phận thứ nữ con của vợ lẽ đã đủ khiến nàng phải cúi người để người khác xem thường. Cho nên, nếu muốn tồn tại được trong đại viện đó, đương nhiên nàng phải tìm được một chỗ dựa vững chắc. Mà chỗ dựa vững chắc này nhất định phải có quyền thế.

Thu Minh Nguyệt thật sự không ngờ được là, lần quay về kinh này nàng có thể gặp được Thái hậu. Đương nhiên đối với nàng mà nói quả thật chính là cơ hội ngàn năm có một. Đương nhiên nàng phải nắm giữ thật chắc.

Mà người phụ nhân ở bên cạnh Thái hậu kia, dù cho là Kim ma ma hay Thư Tuyết khi thấy Thái hậu chẳng để ý đến thân phận của mình cũng rất ngạc nhiên, sau đó ánh mắt họ khi nhìn về phía Thu Minh Nguyệt càng thêm thâm sâu.

Sau khi nghĩ thông suốt hết những chuyện quan trọng, thì Thu Minh Nguyệt trở nên rất thoải mái. Trước kia khi còn ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng học ngành luật, nói về những việc tranh cãi việc phải, thì đó là nghề của nàng.

Nàng lập tức mỉm cười, không kiêu ngạo, không sủng nịnh đối xử với Thái hậu đúng với lễ nghi và quy tắc trong cung. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Dân nữ Thu Minh Nguyệt không biết Thái hậu giá lâm, lời nói có gì mạo phạm, cẩn xin Thái hậu nương nương thứ tội.”

Thái hậu nhíu mày, đối với trạng thái ung dung bình tĩnh này của nàng thì vô cùng ngạc nhiên. Huống hồ nàng chưa được các ma ma trong cung dạy bảo lại có thể quen thuộc với các lễ tiết hoàng gia như thế, cho dù là công chúa sống trong hoàng cung cũng chưa chắc có thể làm đúng tiêu chuẩn và trông tao nhã như nàng. Ánh mắt Thái hậu khi nhìn nàng lại thâm thúy hơn mấy phần, khóe miệng lại cong lên ý cười thản nhiên. Là người có tài, nếu sau này…

Nghĩ đến tôn tử đang tránh trong phòng của mình, đôi mắt Thái hậu chợt lấp lánh.

“Ngươi họ Thu?” Khóe miệng bà ấy khẽ nhếch lên, mang theo nét cười đầy ý vị, tiện tay chỉ một cái: “Đứng lên trước rồi nói.”

Thật ra Thu Minh Nguyệt cũng chẳng ngại ngùng gì, thoải mái ngồi xuống cạnh Thái hậu, khóe miệng có chứa ý cười thản nhiên.

“Thái hậu sai bảo dân nữ không dám không nghe theo, chẳng qua điều quan trọng nhất bây giờ chính là phượng thể của Thái hậu được an khang.”

Thái hậu nghe thế thì nở nụ cười: “Tiểu nữ này thông minh lắm, lão bà ta thích.” Thái hậu vui vẻ, trong đôi mắt chứa thêm mấy phần yêu thích và cưng chiều vươn tay ra.

“Ta thật sự rất muốn nhìn thử xem tiểu nha đầu nhà ngươi cuối cùng có bản lĩnh như thế nào, chữa hết căn bệnh này của ai gia, ai gia chắc chắn sẽ trọng thưởng.” Thái hậu dịu dàng nói, ngữ khí nhẹ như mây trôi.

Mi mắt Thu Minh Nguyệt run lên, Thái hậu đã sớm nhìn ra được tâm tư riêng của nàng.

Sau khi lấy lại tinh thần, Thu Minh Nguyệt bắt đầu bắt mạch cho Thái hậu. Gần như là vừa mới chạm vào mạch đập của Thái hậu, nàng đã nhíu chặt mi lại. Được một lát thì nàng rút tay lại.

“Sao thế?” Sắc mặt Thái hậu vẫn lạnh nhạt như cũ.

Đáy mắt Thu Minh Nguyệt xẹt qua một chút phức tạp: “Không đáng ngại.”

“À?” Thái hậu nhướng mày, sự thú vị trong mắt cũng tăng lên vài phần.

“Ôi, xem ra cái lão già trong thái y viện kia thật sự quá vô dụng, ngay cả một tiểu nha đầu cũng thua.” Thái hậu nói thế, nhưng giọng điệu chẳng chút tức giận.

Thu Minh Nguyệt nghe thấy thế thì thản nhiên cười, nghĩ thầm rằng trước mặt nàng bây giờ là người Thái hậu tinh tường, tốt nhất nàng không nên giở trò tâm cơ gì thì tốt hơn. Tránh làm cho Thái hậu chán ghét, cũng không phải là suy nghĩ ban đầu của nàng. ( truyện trên app T•Y•T )

“Đương nhiên ngự y trong cung là người có y thuật cao siêu, chẳng qua trong cung quý nhân quá nhiều, các ngự y ai nấy đều không dám sơ suất, rất sợ hãi và lo lắng, nên e rằng khó tránh khỏi sơ sót. Tuy rằng về tình có thể thông cảm được nhưng về lý thì họ phải biết rằng khi kê đơn, bốc thuốc, chỉ cần sai một vị thuốc thôi cũng có thể biến linh dược cứu mạng thành độc dược đoạt mệnh. Vì thế, nếu quá hồ đồ sẽ gây hại đến sức khỏe của các quý nhân trong cung. Vẫn nên sớm nhắc nhở một chút, đừng để đến khi xảy ra tai họa thì lúc đó đã muộn.” Nàng vừa nói, đầu ngón tay chạm nhẹ vào chút bột trắng rơi trên bàn. Những lời này nghe tưởng bình thường nhưng hàm chứa những ẩn ý rất sâu xa.

Thái hậu nhìn thấu những lời nàng nói, dịu dàng cười nói: “Vừa rồi ngươi nói ngươi họ Thu, đại học sĩ ở Long Uyển Các tên Thu Sĩ Nguyên là gì của ngươi?”

Mọi thứ đều diễn ra đúng như những gì Thu Minh Nguyệt nghĩ, nhưng tới giờ phút này, Thu Minh Nguyệt lại không kiềm chế được mà lo lắng trong lòng. Nàng âm thầm nắm chặt tay lại, giữ vững vẻ bình tĩnh trên gương mặt.

“Bẩm thái hậu, đó là tổ phụ của dân nữ.”

“Thì ra là thế.” Thái hậu vẫn không có ngạc nhiên lắm, nhưng cũng đưa ánh mắt quay về phía Kim ma ma.

Kim ma ma hiểu ý tiến lên nói: “Bẩm thái hậu, Thu đại học sĩ có ba nam hai nữ. Có tổng cộng mười ba người con cháu, trong đó có vài vị tiểu thư lớn tuổi, nô tỳ đều đã từng nghe qua, nhưng không có…” Bà ấy nói đến đây tự động ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Thu Minh Nguyệt càng nhiều thêm một tia phòng bị và nghi ngờ.

Thái hậu thu mắt lại không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn Thu Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt hít sâu một hơi, khóe miệng lại hiện lên ý cười khổ.

“Ý ma ma muốn là, Thu phủ không có ai tên là Thu Minh Nguyệt có phải không?”

Kim ma ma đen mặt lại, sắc mặt đã có một tia lạnh lùng không thể phát hiện ra được. Thái hậu lạnh nhạt nói: “Phụ thân ngươi là ai?”

Đôi mắt phượng của Thu Minh Nguyệt vừa sáng vừa lo lắng, ngọn đèn lung lay, khiến đôi mắt của nàng có thêm chút mờ mịt.

“Thu Trọng Khanh!”

Ánh mắt Thái hậu như ngọn nến trong gió, nhanh chóng lóe lên một tia sắc bén.

“Mẫu thân ngươi là ai?”

“Là nữ nhi của tiền nhiệm phủ Dương Châu, Thẩm Từ Sơn, Thẩm Nhu Giai.”

Thái hậu còn chưa kịp nói gì, Kim ma ma đã lên tiếng ngạc nhiên.

“Thế ngoại tổ mẫu của ngươi có phải họ Ngu không?” Bà ấy có chút vội vàng nhìn Thu Minh Nguyệt, trong mắt là vẻ kích động.

Mặc dù trong lòng Thu Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

“Phải.”

Đôi mắt Kim ma ma lập tức trở nên ươn ướt, nhìn thấy Thu Minh Nguyệt thì lẩm bẩm: “Chẳng trách, ngươi giống bà ấy như thế…”

“Ma ma?” Thu Minh Nguyệt ngạc nhiên, chẳng lẽ Kim ma ma có quen biết ngoại tổ mẫu của nàng à?

Kim ma ma lau khóe mắt, trong mắt là sự vui sướng và kích động như trước. Bà ấy đi đến, vươn đôi tay già nua run rẩy xoa mặt Thu Minh Nguyệt, trong mắt ngập tràn nước mắt.

“Mỹ nhân có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành ở Dương Châu, mặt hoa da phấn động lòng người, muốn hỏi người đó là ai, thì ai có thể so sánh được với Ngu thị? Năm đó ở Dương Châu này không ai là không nghe nói đến, người đó chính là ngoại tổ mẫu của ngươi Ngu thị.” Một hồi lâu sau, Kim ma ma mới kiềm chế được cảm xúc của mình, nhưng giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào.

“Năm đó, ngoại tổ mẫu của ngươi được khen là đệ nhất mỹ nhân của Dương Châu, hễ ai gặp cũng ái mộ. Mà dung mạo này của ngươi so với ngoại tổ mẫu của ngươi càng đẹp hơn vài phần. Chẳng trách, vừa nãy nô tỳ nhìn ngươi, đã cảm thấy ngươi rất quen. Thì ra ngươi đúng là ngoại tôn nữ của Ngu tiểu thư…”

Thu Minh Nguyệt nghe thấy thế thì giật mình, cũng không quan tâm chuyện Thái hậu còn đang ở đây, lập tức hỏi lại: “Ma ma thật sự quen biết ngoại tổ mẫu của ta sao?”

Kim ma ma cầm tay nàng: “Ngươi… Ngoại tổ mẫu của ngươi bây giờ có khỏe không?”

Đôi mắt phượng của Thu Minh Nguyệt tối sầm lại: “Ngoại tổ mẫu đã mất từ bảy năm về trước rồi.”

Kim ma ma như nghe được tin tức chấn động, không chịu nổi đả kích này mà lảo đảo lùi về sau hai bước, may mà có Thư Tuyết ở phía sau đỡ bà ấy mới không để bà ấy té ngã xuống đất. Bà ấy đỡ lấy tay Thư Tuyết cuối cùng cũng không thể kiềm nén được mà khóc nấc lên.

“Tiểu thư à…”

Thu Minh Nguyệt trợn tròn hai mắt: “Ma ma, ngươi?”

Từ đầu đến giờ, thái hậu vẫn luôn nằm yên không nói gì, bây giờ bà mới từ từ nói.

“Kim ma ma từng là nha hoàn bên cạnh ngoại tổ mẫu nhà người, sau này có cơ duyên được vào cung, làm thị nữ bên cạnh ai gia, thoáng một cái đã trải qua hơn bốn mươi năm rồi.”

Thu Minh Nguyệt không thể kìm nén được sự khiếp sợ và kích động trong lòng, nàng nhìn Kim ma ma, thử lên tiếng.

“Có phải, Kim ma ma chính là Mộng Lam… Người mà ngoại tổ mẫu vẫn hay nhắc đến không?”

“Đúng, đúng… Ta chính là Mộng Lam.” Kim ma ma không khống chế được mà lệ rơi đầy mặt: “Không thể tưởng tượng được đã bao nhiêu năm trôi qua, mà tiểu thư vẫn còn nhớ đến nô tỳ…”

Trong lòng Thu Minh Nguyệt cũng dâng lên nỗi cảm thương, trước kia nàng từng nghe ngoại tổ mẫu nhắc đến chuyện này. Bà từng nói mình có một nha hoàn thân cận tên là Mộng Lam, tuy hai người là chủ tớ nhưng thân thiết như tỷ muội. Sau này có lần, ngoại tổ mẫu đưa Mộng Lam đến chùa dâng hương, bất hạnh gặp một đám cướp. Mộng Lam liều mình bảo vệ bà nên bị bọn cướp bắt đi, nhờ thế ngoại tổ mẫu mối thoát chết. Ngoại tổ mẫu vẫn cảm thấy áy náy với Mộng Lam, nên suốt bao năm qua bà đã không ngừng tìm kiếm tin tức nhưng mãi không có hồi âm. Không ngờ, bà ấy lại có thể vào cung.

Kim ma ma từ từ ngừng khóc, nói: “Năm đó nô tỳ gặp nạn, được người ta cứu, sau đó lại được tuyển vào cung làm cung nữ…”

Thu Minh Nguyệt hít sâu một hơi: “Vất vả cho ma ma rồi, nếu bây giờ ngoại tổ mẫu biết ma ma vẫn còn ở nhân thế, chắc cũng yên lòng nhắm mắt.”

Kim ma ma vừa kìm nén được những giọt nước mắt lại có dấu hiệu trào dâng, nhưng nghe thấy Thái hậu khẽ ho một tiếng, bà ấy mới giật mình nhận ra mình vừa thất lễ trước mặt Thái hậu nên lập tức quỳ sụp xuống đất.

“Nô tỳ đáng chết, thỉnh xin Thái hậu giáng tội.”

Thái hậu khoát tay: “Thôi, xem như ý trời đã định như thế.” Bà liếc nhìn Thu Minh Nguyệt: “Tiểu nha đầu, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ai gia. Thu đại nhân không có nhiều thiếp thất, dưới gối chỉ có bốn nữ nhi, trưởng nữ là Thu Minh Hà đã sớm được gả cho thế tử Trung Sơn Bá. Còn hai vị đích nữ, so với tuổi của ngươi cũng không phù hợp.”

Thu Minh Nguyệt cong môi, đáy mắt lộ ra chút ý châm chọc.

“Dân nữ không được lớn lên ở Thu phủ.”

“À? Ai gia nhớ rồi, mấy năm trước Thẩm phủ tham ô nên bãi quan, một tháng trước mới được minh oan.” Thái hậu nhướng mày, vẻ mặt tự nhiên. Thật ra vừa nãy khi Kim ma ma vừa khóc lóc kể lể xong, cùng với việc vừa nãy Thu Minh Nguyệt tự xưng là dân nữ chứ không phải thần nữ. Với tâm tư của Thái hậu đã có thể đoán được thân phận của Thu Minh Nguyệt, cũng rõ được mục đích hôm nay nàng đến cứu bà.”

Đương nhiên Thu Minh Nguyệt hiểu rõ hành động của mình không thể qua khỏi mắt Thái hậu, nàng cũng không có ý định giấu diếm nữa. Vì thế nàng bình thản ngẩng đầu, ánh mắt trong như nước suối.

“Thái hậu nương nương lòng sáng như gương, mẫu thân một mình nuôi dưỡng thần nữ và đệ đệ hơn mười năm, hôm nay cuối cùng cũng được phụ thân thật lòng muốn đón về lại kinh thành. Đến kinh thành thì thấy sắc trời đã tối đen, nên mới đến đây tá túc.”

Thái hậu cười: “Ngươi có chuyện gì muốn yêu cầu ai gia à?”

“Thái hậu minh giám.” Thu Minh Nguyệt quỳ xuống, ngẩng đầu đón lấy ý cười rạng rỡ của Thái hậu, gằn từng chữ: “Dân nữ không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu mẫu thân đệ đệ khỏe mạnh, bình an.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play