Từ khi vừa bước vào đây, Thu Minh Nguyệt đã cảm nhận được một ánh mắt độc ác nhìn thẳng về phía mình, nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một dung nhan diễm lệ. Đó là một người phụ nhân hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ váy dài màu đỏ thẫm, thêu họa tiết cành vàng lá biếc cùng trăm hoa đua nở bằng kỹ thuật chạm nổi tinh xảo, trên đầu cài một cây trâm bằng ngọc trai và đá quý, cả người lộ rõ khí chất quý phái, ung dung xinh đẹp. Chỉ là ánh mắt đầy ghen ghét cùng lối phục sức quá mức xa hoa đã làm giảm đi đáng kể vẻ đẹp vốn có, khiến dung nhan kiều diễm của nàng trở nên tầm thường hơn vài phần.

Không cần phải nói, phụ nhân này chính là chính thất của Thu Trọng Khanh, Lâm Ngọc Phương.

Ngồi bên cạnh bà là hai người thiếu nữ, người ngồi bên trái nhìn trông lớn hơn nàng một chút, mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt thêu hoa ngọc lan trắng, dung mạo xinh đẹp, nhưng gương mặt lại đầy vẻ kiêu ngạo, đôi mắt hạnh chứa đầy ghen tị nhìn chằm chằm vào nàng. Còn người bên phải thì nhỏ hơn nàng một chút, mặc một bộ váy lụa màu xanh non, càng tôn lên vòng eo thon thả một cách hoàn hảo. Mắt nàng ta như chứa nước, hàm chứa vài phần đánh giá nàng, thoạt nhìn là người có thể dễ dàng ở chung. Nhưng cho dù nàng ta có che giấu thế nào thì Thu Minh Nguyệt vẫn có thể bắt được một chút mờ ám lóe lên trong mắt nàng ta.

Hai người này, chính là nữ nhi của Lâm thị, Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan.

Quan trọng là Lâm Ngọc Phương đương nhiên không đồng ý để ba người mẫu tử Thẩm thị vào Thu gia, bà ta biết Thu Trọng Khanh vẫn còn nhớ thương Thẩm thị, ở bên ngoài còn khiến ông bận lòng nhớ thương như thế, nếu đón về nhà, không biết sẽ còn thế nào nữa. Đương nhiên bà ta biết mấy năm nay Thu Trọng Khanh và tiện nhân Thẩm thị tằng tịu với nhau sinh ra hai đứa tiện nhân nữa, nếu không phải năm đó có lão tổ tông đè nặng, chỉ sợ Thu Trọng Khanh đã mang ba mẫu tử Thẩm thị về đây rồi. Một năm trước lão tổ tông đã qua đời, Thu Trọng Khanh mất đi sự kiềm chế, lập tức hung hăng ngang ngược trở lại. Trước đây, lão thái gia luôn coi trọng gia phong trăm năm của Thu gia, cũng không muốn làm căng với Lâm thái sư, người cùng triều, nên mới không ủng hộ chuyện Thu Trọng Khanh rước Thẩm thị vào phủ. Nhưng giờ thì khác rồi, tuy rằng Lâm Ngọc Phương xuất thân từ phủ thái sư, cũng đã vào Thu gia mười mấy năm rồi nhưng đến nay vẫn chưa thể sinh được nhi tử. Tuy Thẩm thị ở phòng ngoài nhưng lại sinh được nhi tử duy nhất cho Thu Trọng Khanh. Nên vô tình, Thu lão gia cũng có cái nhìn mới đối với Thẩm thị. Hơn nữa còn có lão thái quân thường hay ghé vào lỗ tai lải nhải Thẩm Thị dịu dàng, ngoan ngoãn thế nào, thiện lương và lễ nghĩa ra sao. Hơn mười năm trước nếu không có Thẩm thị và mẫu thân của Thẩm thị cứu giúp, có lẽ đã chết ở Dương Châu rồi.

Kể từ đó, Thu lão gia cũng ngầm đồng ý chuyện để Thu Trọng Khanh đón Thẩm thị quay về. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nhưng Lâm Ngọc Phương lại không vui, dựa vào đâu mà bà ta, chính thất nguyên phối của Thu Trọng Khanh, đường đường là thứ nữ của phủ thái sư, dựa vào đâu mà phải tranh đoạt sủng ái với con gái của một tội thần? Chẳng qua Thu lão thái gia đã lên tiếng, bà ta cũng không dám cãi lời. Lão tổ tông qua đời, trong phủ này người lớn nhất là Thu lão thái gia. Bà ta kiêu căng, càng quấy nhưng cũng không dám động vào râu cọp nên đành phải cắn răng chịu đựng. Nhưng không ngờ, Thu Trọng Khanh lại mang Thẩm thị kia về làm lương thiếp.

Hừ, chẳng qua bụng dạ có chút kiêu ngạo thôi, có gì đáng để ý chứ. Nhưng lại nói, không có nhi tử vẫn là nỗi đau lớn nhất trong lòng bà. Lão thái quân không thích bà ta, nên ở khắp nơi lôi chuyện con nối dòng nối dõi này ra nói, cho dù bà ta không cam lòng cũng không thể làm gì được. Thôi, bà ta nhịn. Lương thiếp, hừ, chẳng qua cũng chỉ là thiếp không danh không phận mà thôi. Tới Thu phủ này, ở dưới mí mắt nàng, rất dễ giải quyết.

Nhưng, khi nghe nói Thu Trọng Khanh tự mình đi đón  tiện nhân đó trở về kinh. Lâm thị đã sớm nghẹn một bụng tức giận, giờ đây lại càng bùng lên dữ dội hơn, trong phòng riêng đập nát những món cổ vật, ngọc khí thành từng mảnh từ lâu. Sau đó lão thái quân lại phái người đến, để bà ta tự mình đến uống trà do Lâm thị mời. Được, kính trà đi. Nhưng thật ra thứ bà ta muốn nhìn thấy chính là dáng vẻ của Thẩm thị, bà ta muốn biết dáng vẻ Thẩm thị thế nào mà có thể dụ dỗ, có thể câu dẫn mất linh hồn nhỏ bé của Thu Trọng Khanh.

Quả nhiên, vừa gặp, bà ta đã không nhịn được sự ghen tị và tức giận trong lòng. Bây giờ lại thấy dáng vẻ dịu dàng và khoan dung của lão thái quân, vẻ yêu thích ấy rõ ràng đến mức không thể che giấu, khiến Lâm thị càng thêm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này, lão thái gia lên tiếng.

“Con vào Thu gia rồi, thì đến kính phu nhân chén trà đi.”

“Được ạ.” Thẩm thị lên tiếng đáp lời.

Lão thái quân để nha hoàn bưng mâm đến đây, Thẩm thị bưng một chén trà lên, quỳ trước mặt Lâm thị.

“Mời phu nhân đến uống trà.”

Lâm thị nhìn chằm chằm bà, ánh mắt lạnh lẽo như độc xà, từ từ không chịu đưa tay nhận lấy. Lão thái quân liếc nhìn bà ta một cái nói: “Sắc mặt con dâu không tốt, bị bệnh sao?”

Thu Minh Nguyệt nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười. Lão thái quân quả thật không coi trọng Lâm thị, trước mặt bao nhiêu người mà lại không nể mặt như vậy. Không cần nhìn, bà đã có thể đoán được biểu cảm trên mặt Lâm thị lúc này khó coi như thế nào.
Lâm thị xoắn chặt khăn tay trong tay, ánh mắt ác độc.

Lão thái quân nhíu mày, đúng lúc định nói gì đó, lại bị một giọng nói nhẹ nhàng, mang theo vài phần lấy lòng cắt ngang.

“Mẫu thân, mấy hôm trước có một nha hoàn dâng trà cho đại tẩu, nước trà kia rất nóng, không cẩn thận làm phỏng tay đại tẩu, nên bây giờ chắc vẫn chưa thể bình phục được…”

Thu Minh Nguyệt ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một nữ tử mặc một chiếc áo đối khâm bằng sa rú vân, phối với váy lụa dài màu xanh thiên thanh, điểm hình hoa chìm như liễu rủ, dung mạo thanh tú, mang vài phần hiền hòa và rụt rè. Người này, chính là thê thiếp thứ ba của Thu Trọng Khanh, cũng chính là thím ba, Ngụy thị. Thân ở chốn hào môn đại viện, dáng vẻ yếu mềm như vậy chỉ e sẽ bị người ta ức hiếp.

Lão thái quân nhìn bà ta một cái, khẽ ừ.

“Thế thì, trà hôm nay không cần phải uống đâu.” Giọng của bà bình thản xem như không hề có chuyện gì, lời này nói ra khiến sự phẫn nộ trong lòng Lâm thị tăng thêm vài phần.

“Từ trước đến nay con dâu khoan dung, rộng lượng, Thẩm thị sinh một đứa con nối dõi cho Thu gia chúng ta, nhiều năm trôi qua vẫn một mình cực khổ nuôi lớn hai đứa nhỏ thật sự không hề dễ dàng gì.” Bà nhìn Thẩm thị, ánh mắt trở nên ấm áp.

“Hôm nay ta và lão thái gia đều uống trà của con, con chính là người của Thu gia.”

“Không được, con không đồng ý.” Cuối cùng, Lâm thị cũng không thể nhịn được mà hét một tiếng chói tai, Thu Minh Lan không thể ngăn cản được, đành chỉ âm thầm tức giận vì hành động nông nổi này của mẫu thân.

Nhưng Thu Minh Nguyệt thật ra đã nhìn thấu thâm ý khác trong mắt của Thu Minh Lan. Trái với Lâm thị nông nổi, Thu Minh Lan này thật ra là một người thông minh.

Lâm thị vừa quát lên, chân mày của lão thái gia cũng nhíu lại. Lão thái quân lạnh lùng nhưng vẫn không tỏ thái độ nào khác.

“Nương, trong luật pháp có nói, thiếp vào cửa trước phải kính trà chính thất, bằng không, sao có thể là thiếp được.” Vốn dĩ tính tình Lâm thị rất ngang ngược, những năm qua bà ta cậy vào xuất thân đích nữ nhà thái sư của mình, thuở trước lại được lão tổ tông cưng chiều nên ở Thu phủ ngang nhiên tung hoành chẳng ai dám hó hé lời nào. Hôm nay, lão thái quân và lão thái gia cùng đám người khác ở Thu gia hết lần này đến lần khác khiêu khích bà ta thì làm sao bà ta có thể nhịn được đây? Thẩm thị chưa kính trà cho bà đã muốn trở thành thiếp của Thu Trọng Khanh, mơ đi.

Lão thái quân khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng đặt nắp chén xuống.

“Chẳng phải tay ngươi bị thương à? Còn có sức bưng trà sao?” Lời này nói trước mặt mọi người thật ra lại giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt Lâm thị.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play