Thu Trọng Khanh không nói gì, ông cũng biết, tính tình vị thê tử mình kết tóc này rất không tốt. Hôm nay ông tự mình đi đón Thẩm thị hồi phủ, đương nhiên trong lòng bà ta đã cảm thấy rất căm phẫn. Cho nên đã sớm nghĩ xong mọi việc, đừng nói cái gì mà phong ba bão táp. Phải nói Lâm thị là người rất vụng về, năm lần bảy lượt đều chọc giận mẫu thân của ông, khiến sắc mặt ông rất khó coi. Nhất là khi nghĩ đến mọi người trong nhà vào lúc này, lại cảm thấy rất dọa người, vì thế âm thầm trừng mắt liếc nhìn bà ta, nhỏ giọng cảnh cáo.
“Đừng có ầm ĩ ở đây, chọc giận phụ mẫu cũng chẳng có lợi ích gì cho ngươi.”
Giờ phút này trong lòng Lâm thị chỉ còn mỗi sự giận dữ, sao còn quan tâm được đến ai khác, ngẩng cổ lên nói: “Tạ ơn mẫu thân quan tâm, tuy tay con dâu bị thương nhưng nhận một ly trà vẫn không đáng ngại.” Bà ta ngước mặt lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn bàn tay bưng trà đang run lên của Thẩm thị đang quỳ trên mặt đất, đáy mắt hiện lên nụ cười lạnh.
“Thẩm muội muội quả thật là quốc sắc thiên hương, chẳng trách lão gia thường xuyên nhớ mãi không quên. Hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn thấy diện mạo thật sự.”
Thẩm thị nghe vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt, lời Lâm thị sắc bén như dao, mỉa mai bà dùng sắc hầu người, sao bà có thể không hiểu chứ? Nhưng nay người ở dưới mái hiên, chẳng thể không cúi đầu, đành đưa chén trà lên thêm một phần.
“Thiếp thân cung thỉnh phu nhân uống trà.”
Thu Minh Nguyệt cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, nỗi nhục ngày hôm nay, sau này nàng sẽ hoàn trả lại cho Lâm thị gấp trăm lần.
Lâm thị lạnh lùng nhận trà, bỗng nhiên buông tay.
“A…” Bà ta vừa sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó bỗng nhiên không thể tin được mà trợn tròn hai mắt. Vừa nãy vốn dĩ bà ta cố ý đánh nghiêng chén trà rồi đổ oan cho Thẩm thị bất kính. Nhưng không ngờ bà ta còn chưa kịp làm gì, Thu Minh Nguyệt bỗng nhiên ở phía sau Thẩm thị vươn tay ra. Bàn tay kia trắng nõn, mềm mại, mang một vòng ngọc sáng màu. Bàn tay này trông rất đẹp, nhưng giờ phút này ở trong mắt Lâm thị chỉ hận không thể chém đứt tay nàng. Nghĩ đến chuyện giờ phút này bàn tay kia đang cầm chắc chắn chén trà vốn dĩ phải rơi xuống đất kia, thậm chí một giọt nước trà cũng chẳng có cơ hội rơi xuống đất. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play