Nửa đường Thu Minh Nguyệt gặp Thu Minh Thụy, cố ý kéo lấy cậu kéo dài thời gian, nên bây giờ mới đến đại sảnh. Ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một đám oanh oanh yến yến, tất cả đều là nữ tử. Ánh mắt của mỗi người khi nhìn nàng đều khác nhau, có người vui khi người khác gặp họa, có trào phúng, không quan tâm, có khinh bỉ… Chỉ có một người, trong mắt lộ ra sự dịu dàng. Đó là một cô nương cùng tuổi với nàng, dung mạo không thể xem là diễm lệ nhưng có thể xem là thanh tú, nhưng trên người nàng ấy có loại khí chất thanh nhã, như đóa hoa nở rộ, cứ thản nhiên như thế, lại mang theo hương thơm ấm áp lan tỏa vào lòng. Hôm nay, nàng ấy mặc một chiếc váy dài màu vàng ngà thêu hoa nhài trắng, thắt eo bằng dải lụa màu vàng nhạt, trên đầu chỉ cài vài chiếc trâm ngọc giản dị, cả người toát lên vẻ thanh tao và yên tĩnh, nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy rất dễ chịu.
Nữ tử này thật ra nàng cũng có chút ấn tượng, là Thu Minh Châu, nữ nhi của thiếp, đứng hàng đệ tứ ở Thu gia.
Nàng từ từ vào trong, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, chào các vị trưởng bối.
“Thu Minh Nguyệt đến trễ, mong tổ mẫu thứ tội.”
Lão thái quân nhìn thấy thái độ khiêm tốn và chân thành của nàng thì sắc mặt cũng dịu dàng đi không ít, vừa định bảo hai tỷ đệ đứng dậy, lại nghe thấy Đại phu nhân cất giọng chua ngoa đầy mỉa mai.
“Cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi sao?”
Trong mắt Thu Minh Nguyệt lộ rõ sự khó hiểu: “Mẫu thân nói gì ạ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play