Thu Minh Ngọc bị cơn tức giận bất thình lình của Đại phu nhân dọa cho ngẩn ra, cũng quên mất uất ức. Thu Minh Lan vẫn bình tĩnh như thường. Đại phu nhân mặt mày tức giận, nhất là nghĩ đến vừa rồi Đại lão gia ở trước mặt nhiều người như vậy không cho bà ta chút mặt mũi nào, thế nhưng công khai nói muốn hưu bà ta. Bà ta làm sao không nổi giận cho được?
“Tiện nhân Thẩm Nhu Giai kia, chẳng qua chỉ là nữ nhi của tội thần, ả ta...” Bà ta đang nói dở, đột nhiên nghĩ đến điều gì bèn ngậm miệng lại, chỉ có ánh mắt hung ác lạnh lẽo, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Thu Minh Lan nhíu mày: “Nương, người nói gì?” Nàng ta không biết về lai lịch của Thẩm thị, chỉ biết lúc còn trẻ bà và Đại lão gia đã có một đoạn tình cảm với nhau. Còn lý do tại sao sau mười mấy năm Đại lão gia vẫn không đón Thẩm thị về kinh, nàng ta đã hỏi qua Đại phu nhân, nhưng Đại phu nhân vẫn không nói. Vừa rồi nghe thấy lời Đại phu nhân buột miệng nói ra, hay là –
“Nương, Thẩm thị... Là...”
“Câm miệng.” Đại phu nhân bỗng nhiên đánh gãy nàng nói, ánh mắt sắc bén.
Thu Minh Lan ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nói với Thu Minh Ngọc: “Tam tỷ, nếu tổ mẫu nói tỷ bị quỷ ám, vậy tỷ đừng cứ lắc lư ngoài này làm gì, chỉ khiến tổ mẫu không vui hơn thôi.”
“Dựa vào đâu?” Cái tính nóng nảy của Thu Minh Ngọc không khác gì Đại phu nhân, vừa nghe thấy câu này đã lập tức nổi giận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT