Không ngờ nàng lại mở lời, trong lòng hắn ta bất giác khẽ run lên. Giọng nói của nàng trong trẻo mà ngọt ngào, mang theo chút ấm áp của làn gió xuân, tựa dòng suối nhỏ róc rách, từng giọt từng giọt thấm sâu vào lòng hắn ta. Tiết Vũ Hoa có chút ngẩn ngơ. Đã bao lâu rồi hắn không gặp nàng? Vậy mà, dáng vẻ và thanh âm của nàng vẫn như khắc sâu trong tâm trí hắn ta, không cách nào gạt đi được. Người ta thường nói mỹ nhân mang gai, quả không sai. Nhìn xem người con gái này, chẳng qua hắn ta chỉ muốn nhìn thử nàng đang làm gì mà thôi, thế mà trong mắt nàng, hắn ta đã trở thành kẻ trộm hèn mọn.
Từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng có nữ nhân nào lại không đặt hắn ta vào mắt như vậy. Tiết Vũ Hoa bất giác nảy sinh ý định trêu đùa. Đáy mắt hắn ta lóe lên ánh sáng tinh nghịch, khóe môi hơi nhếch lên.
“Nói vậy, chẳng phải Ngũ muội đang mời ta vào trong ngồi một chút sao?” Hắn ta thản nhiên nhưng lại rất tao nhã phủi nhẹ tay áo vốn chẳng dính chút bụi nào, vẻ mặt như có phần gượng gạo: “Ta chỉ là tình cờ đi ngang qua đây, vốn định ghé vào xin Ngũ muội một chén trà, nhưng lại sợ đường đột, nên không dám mạo phạm. Không ngờ Ngũ muội lại thông tuệ và thoáng đạt như vậy, xem ra là ta đã quá bảo thủ rồi.” Nói xong, hắn ta tiến lên vài bước, làm như chuẩn bị trèo thẳng qua cửa sổ vào trong.
Sắc mặt Thu Minh Nguyệt thoáng thay đổi, nàng lập tức lùi lại một bước, lạnh giọng quát khẽ.
“Đứng lại.”
Tiết Vũ Hoa dừng lại, một lần nữa kinh ngạc trước khí chất của nàng.
Thu Minh Nguyệt nhíu mày: “Thế tử xuất thân cao quý, Tiết gia còn là danh gia vọng tộc trăm năm, cớ sao lại có thể hành xử khinh suất như vậy? Chẳng lẽ không biết nam nữ thụ thụ bất thân?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT