Ánh mắt Thu Minh Châu sáng lên: “Tất nhiên rồi, đó là tác phẩm văn học kinh điển do hoàng hậu khai quốc tiền triều chấp bút, gồm tổng cộng 566 bài, trong đó có 283 bài thơ và từ. Sau khi tiền triều diệt vong, phần lớn những sách kinh điển và ngôn từ vàng ngọc của triều đình đều bị hủy, chỉ có vài bộ danh tác mà hoàng hậu khai quốc để lại lúc sinh thời còn lưu truyền đến nay. Tuy nhiên, khi vị hoàng đế cuối cùng tự vẫn tại Phượng Tê Cung, ông đã châm lửa thiêu rụi cả cung điện, khiến những bản chính của hoàng hậu khai quốc gần như bị hủy hoại hoàn toàn. ‘Cẩm Ngôn Thế Tập’ dù may mắn được bảo tồn, nhưng lại không trọn vẹn, chuyện này vẫn luôn là tiếc nuối lớn đối với văn nhân mặc khách.”
Thu Minh Nguyệt gật đầu tán thưởng: “Tỷ tỷ quả nhiên tài trí hơn người, có thể sánh ngang với Thái phó tiền triều, muội thật lòng tự thấy không bằng.”
Thu Minh Châu bừng tỉnh từ hồi tưởng, khẽ cười lắc đầu.
“Muội muội chớ tâng bốc tỷ nữa, trước mặt muội, tỷ nào dám múa rìu qua mắt thợ.” Nàng ấy cười nhẹ: “Phải rồi muội muội, vừa nãy muội bỗng nhắc đến ‘Cẩm Ngôn Thế Tập’ là có ý gì? Chẳng lẽ...”
“Không giấu tỷ tỷ.” Thu Minh Nguyệt nhìn nàng ấy, ánh mắt sáng trong mà dịu dàng.
“Gia tộc của muội thời tiền triều từng có người làm quan, nhưng vì chán ghét sự tối tăm của quan trường mà từ bỏ chốn triều đình, ẩn cư nơi thôn dã sống đời yên bình. Tuy vậy, tổ tiên muội vô cùng kính trọng tài năng của hoàng hậu khai quốc, vì thế mỗi khi bà xuất bản tác phẩm, tổ tiên muội đều cất công sưu tập bản sao, đời đời truyền lại.”
Nàng không để ý ánh mắt Thu Minh Châu nhất thời mở lớn vì kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt mỉm cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play