Phượng Khuynh Ly cẩn thận quan sát sắc mặt Thu Minh Nguyệt, thấy nàng thực sự không có vẻ tức giận, chàng mới thở phào nhẹ nhõm. Chàng xoay người nằm cạnh nàng rồi nói: “Đúng như nàng nói, Lâm lão phu nhân không phải loại người dễ nhẫn nhịn. Nhìn Lâm Ngọc Phương là biết, mẹ con họ đúng là một khuôn mẫu. Không, phải nói là, người Lâm gia ai cũng ngông cuồng tự đại. À còn nữa, Lâm thái sư có một cháu gái đích tôn tên là Lâm Vân Đồng, tính tình chẳng khác gì Tam tỷ của nàng. Sau này gặp nàng ta, tốt nhất nàng nên tránh xa. Còn…”
“Chàng làm sao mà hiểu rõ Lâm gia như vậy?” Thu Minh Nguyệt nhướng mày ngắt lời chàng, trong mắt thoáng hiện chút thăm dò.
“Chàng cố ý điều tra sao?”
Ánh mắt Phượng Khuynh Ly thoáng trở nên u ám, đột nhiên nói: “Hôm nay Lâm thái sư cố tình không lên triều, chạy đến Thu phủ để đứng ra che chở cho con gái. Sau đó, tại sao ông ta lại rời đi, nàng không thấy đáng ngờ sao?”
Thu Minh Nguyệt nhìn chàng: “Ta có nghi ngờ, nhưng không hiểu nổi lý do.”
Phượng Khuynh Ly hạ thấp hàng mi, ánh mắt dường như phủ một lớp mây mù, trong mây mù ẩn chứa sự lạnh lẽo như băng giá.
“Vậy nàng có nghĩ đến việc Lâm thái sư năm xưa đã dốc hết tâm sức gả hai cô con gái vào Thu phủ và phủ Tiết Quốc Hầu, chứng tỏ ông ta là người tham vọng quyền lực. Từ xưa đến nay, những gia tộc giàu có quyền quý thường chỉ tìm cách kết thân với hoàng tộc. Ông ta không còn con gái để đưa vào cung, nhưng ông ta vẫn còn cháu gái. Nhưng ngoại tôn nữ của ông ta, Tiết Vũ Phi lại chỉ là trắc phi của Đại hoàng tử. Với thân phận thái sư bao năm nay, ông ta lại chưa từng lên tiếng về chuyện này, nàng không thấy lạ sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT