Hôm sau, mới tờ mờ sáng, Thu Minh Nguyệt đã rời giường, sau khi rửa mặt vừa mới chuẩn bị bước lên xe ngựa chuẩn bị về kinh. Lại bất ngờ nghe thấy tin tức từ kinh thành truyền đến, người phụ thân Thu Trọng Khanh của nàng lại tự mình đến đón mẫu tử các nàng. Năm nay Thu Trọng Khanh chỉ mới ba mươi sáu, ngày thường trông khôi ngô, đôi mắt đen hẹp dài, mũi vừa cao vừa thẳng, môi không mỏng không dày, mặc một bộ trường bào lụa hồ xanh ngọc, thêu hoa đoàn mây vàng, trong vẻ thanh nhã lại toát lên sức hút của một người đàn ông chín chắn. Đặc biệt lúc ông ấy nhìn Thẩm thị, trong đôi mắt lại chất chứa sự thâm tình, nam nhân như thế thật sự khiến nữ nhân không thể từ chối được.
Thu Minh Nguyệt thầm thở dài, chẳng trách mẫu thân lại si mê phụ thân như thế.
Thật ra, nàng từ thế giới bên kia xuyên đến nơi này, tuy số lần Thu Trọng Khanh đến gặp mẫu tử các nàng rất ít, nhưng mà thật ra Thu Minh Nguyệt có thể cảm nhận rất rõ ràng, Thu Trọng Khanh thật sự có tình cảm với Thẩm thị, cũng như cũng có chút yêu thương đệ đệ và nàng.
Theo như những gì nàng hiểu biết, Thu Trọng Khanh đã quen biết mẫu thân nàng từ rất sớm, trùng hợp là hai người cũng có duyên phận, nhưng cuối cùng ông ấy lại lấy người khác. Trước kia Thu Minh Nguyệt khinh thường người nam nhân như Thu Trọng Khanh, luôn miệng nói yêu thương bà, thương xót bà nhưng vừa quay lưng đã cưới vợ khác, nạp thiếp. Thế giới này phong kiến lễ giáo chính là như thế, nàng là một người không quyền lợi lấy quan niệm một vợ một chồng ở thế kỷ hai mươi mốt để yêu cầu người cổ đại. Những yêu thương oán hận từ mười chín năm trước, đã cuốn theo gió, nàng cần gì phải rối rắm? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nghĩ như thế, nàng cũng từ từ bình thường trở lại.
Trên đỉnh núi ở chùa Bảo Hoa, một thiếu niên ngồi trên xe lăn, cách một tầng mây mù, nhìn thấy xe ngựa đang rời đi càng lúc càng xa…
Thu Minh Nguyệt ngồi trên xe ngựa, miễn cưỡng nhắm mắt lại. Thẩm thị nhận thấy được hôm nay nữ nhi của mình khác thường nên không nhịn được có chút lo lắng.
“Nguyệt nhi?”
“Dạ?” Thu Minh Nguyệt mở đôi mắt sáng giống hệt Thẩm thị, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên sương mờ trong đôi mắt nàng vẫn chưa tiêu tan đi nhiều, lại càng nhiều thêm mấy phần trong sáng, hấp dẫn, hơn nữa vẻ đẹp này của nàng là được trời ban cho, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, đối với nam nhi mà nói chính là sự hấp dẫn trí mạng.
Ánh mắt Thẩm thị tối sầm lại, nhìn dung nhan của nữ nhi giống với mình thì lại càng sâu thêm mấy phần. Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này không biết họa hay phúc.
“Nguyệt nhi, có phải con có tâm sự gì đó không?”
Lúc này, Thu Minh Nguyệt đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của Thẩm thị, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt phượng chợt lóe lên, ánh sáng lấp lánh mê hoặc lòng người chảy qua khóe mắt. Nàng cười, khiến trời đất đều rơi vào nhan sắc này của nàng.
“Không có gì ạ, nữ nhân thì có tâm sự gì được chứ?” Nàng khẽ cười nhìn thẳng vào mắt Thẩm thị, như buồn rầu nói: “Chỉ là lần đầu nữ nhi vào kinh, con nghĩ khi đến Thu phủ rồi chắc chắn sẽ có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, trong khoảng thời gian ngắn như thế làm nữ nhi có chút lo lắng.”
“Thì ra là thế à.” Thẩm thị không nghi ngờ lời nàng nói, cưng chiều sờ đầu của nàng, giọng nói dịu dàng.
Nhưng đôi mắt tinh tường của Thu Minh Thụy lại nhìn thấy hết tất cả: “Nương, con cũng rất lo lắng. Có khi nào tổ mẫu và tổ phụ sẽ không thích con và tỷ tỷ không?”
“Sẽ không đâu.” Thẩm thị an ủi hai đứa con của mình: “Tổ mẫu của hai đứa là người rất hiền lành, bà ấy chắc chắn sẽ rất thích Thụy nhi.”
“Thật không ạ?” Dù sao cũng là một đứa nhỏ, được Thẩm thị nói như thế, Thu Minh Thụy lập tức vui vẻ trở lại.
Thu Minh Nguyệt cười nhưng không nói gì, nhắm mắt. Giả lão thái quân đương nhiên rất tốt, trước kia bà đã định hôn ước cho nữ nhi với ngoại tổ mẫu, sau này lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bội ước nên vốn dĩ trong lòng đã thấy rất áy náy với mẫu thân. Sau này phụ thân nàng mặc dù có thê thiếp, nhưng không có con. Mẫu thân là người duy nhất hạ sinh nhi tử cho phụ thân nàng, nên vì sao Giả lão thái quân có thể không thích ba người chứ? Về chuyện này, Thu Minh Nguyệt không hề có chút lo lắng nào.
Người trong Thu phủ rất đông, đa số huynh đệ đều không ở riêng. Theo nàng biết, đường huynh đường đệ đường tỷ đường muội của nàng cũng có hơn mười người. Ở những gia tộc lớn thế này, càng nhiều người thì chuyện tranh đấu ngày càng nhiều. Mẫu thân của nàng hiền lành không muốn tranh giành, lần này lại được phụ thân tự mình đến đón trở về, sao Lâm thị có thể chịu đựng cơn tức này đây?
Thôi, việc này sau này lại nói. Binh đến tướng chặn, nước đến đất dâng. Nàng được giáo dục bởi người hiện đại, còn có thể sợ đám người cổ đại này được à?
Mặt trời dần lặn, cuối cùng chiếc xe ngựa cũng dừng trước cổng Thu phủ. Vừa bước xuống xe ngựa, Thu Minh Nguyệt híp mắt nhìn ngôi phủ đệ hoa lệ, phú quý trước mặt. Ngói được sơn màu xanh, khí thế thoáng đãng. Trời chiều tà dần buông, trên tấm biển treo cao trên cổng, hai chữ lớn dát vàng sáng rực rỡ.
“Thu phủ.”
Bỗng chốc nàng có chút giật mình, còn lịch sự, tao nhã và ấm áp hơn Thẩm phủ ở Dương Châu, không còn gì nghi ngờ nữa Thu phủ vừa xa hoa vừa lạnh như băng.
Thẩm thị là lương thiếp, ở cổ đại, cấp bậc thê thiếp được phân chia rất rõ ràng. Tuy là lương thiếp, nhưng nói tóm lại cũng chỉ là một vị thiếp mà thôi. Chính thất vào cửa đương nhiên sẽ ngồi kiệu tám người khiêng. Mà thiếp, cũng chia thành rất nhiều loại. Đằng thiếp, lương thiếp, tiện thiếp…
Cái gọi là đằng thiếp thật ra cũng chẳng hơn tiện thiếp là mấy. Chẳng qua là từ nha hoàn được thăng lên thành thiếp. Tuy nhiên, cũng có sự khác biệt, đằng thiếp thường là thiếp được chuẩn bị cho phu quân khi con gái của các gia đình quyền quý xuất giá. Mà tiện thiếp lại làm nha hoàn thông phòng, xem được mức độ cưng chiều hoặc là sinh con nối dõi mới có thể nâng lên làm thiếp. Còn về lương thiếp, cũng được cưới hỏi đàng hoàng, chỉ là không phải bằng kiệu tám người khiêng, mà là một chiếc kiệu hồng nhỏ do hai phu kiệu khiêng, nhập phủ từ cửa sau hoặc cửa hông. Tính ra, đó cũng là bậc thiếp có địa vị cao quý nhất. Thậm chí cao quý hơn lương thiếp chính là quý thiếp. Quý thiếp thường là con gái thứ của quan gia có xuất thân khá tốt hoặc con gái chính thất của các thương nhân giàu có.
Tóm lại, thân phận giống Thẩm thị, dựa theo lễ giáo của thời đại này thì không thể nào vào bằng cửa chính. Bởi thế, Thẩm thị có chút do dự đứng trước cửa.
“Trọng Khanh, chuyện này…” Bà ấy cũng có lòng riêng, đương nhiên cũng hy vọng có thể vào Thu phủ bằng cửa chính một cách đường đường chính chính, mà không phải vào từ cửa hông. Nhưng mà cũng thấy không thích hợp, nếu như Lâm thị biết sợ rằng sẽ ầm ĩ không ngừng.
Thu Trọng Khanh vỗ tay bà, giọng dịu dàng.
“Đừng lo, đây là ý của mẫu thân đấy.”
Thẩm thị ngạc nhiên, ngay cả Thu Minh Nguyệt cũng không nhịn được mà ngước mắt nhìn. Nàng biết Giả lão thái quân rất áy náy với ba người các nàng, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình danh giá, từ nhỏ đã được rèn luyện theo lễ giáo phong kiến, ít nhất cũng sẽ tuân thủ đạo lý và phép tắc. Nhưng không ngờ rằng, bà lại khoan dung và ưu ái ba người các nàng như thế.
“Đi thôi, chúng ta vào trước đã.” Thu Trọng Khanh nắm lấy tay Thẩm thị, đi phía trước.
Trong lòng Thẩm thị có chút lo lắng không yên, Thu Minh Nguyệt đi đến: “Nương, vào thôi.”
“Ừm.”
Khi bước qua cổng Thu phủ, trước mắt là cảnh tượng lầu các, đình đài, cầu nhỏ và suối chảy, núi giả và đá quý, mỗi nơi đều tỏa ra vẻ phú quý sang trọng. Trong lòng Thu Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy chua xót, từ khoảnh khắc này, nàng không thể gọi mẫu thân mình là “Nương” nữa, mà phải gọi là “Di nương” đây chính là lễ giáo của thế giới này, là nỗi bi thương của tất cả những người phụ nữ trong xã hội phong kiến.
Đi vào trong, trong chính đường đã ngồi đầy người. Ở vị trí cao nhất, chính là Thu lão thái gia và lão thái quân Giả thị.
Thu lão thái gia mặc một bộ trường bào gấm đơn sắc màu xanh thẫm, dung mạo thanh tú, đôi mắt sáng ngời. Còn bên cạnh ông, lão thái quân mặc chiếc trường bào lụa thêu hoa đoàn mây vàng, dung nhan được chăm sóc tỉ mỉ, trên khuôn mặt là nụ cười ấm áp, trong mắt ẩn chứa sự xúc động.
Thu Trọng Khanh vừa tiến vào, đã tiến lên chắp tay cung kính nói: “Nhi tử bái kiến phụ mẫu.”
Thu lão thái gia phất tay, đôi mắt tuy đã già nua nhưng vẫn ánh lên vẻ tinh anh, nhìn Thẩm thị, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừm.”
Lão thái quân lại gọi Thẩm thị: “Nhu nhi…” Với vẻ mặt đầy xúc động và vui mừng, khiến Lâm thị đứng dưới cảm thấy tức tối đến nghiến răng. Bà ta nhìn Thẩm thị bằng ánh mắt độc ác, chỉ thấy bà mặc chiếc váy dài màu hồng mật, thêu chỉ bạc, da dẻ trắng ngần, đôi mắt như nước chứa đựng tình cảm, dù không trang điểm gì, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ đẹp kiều diễm. Lâm thị nghiến chặt hàm răng, trong lòng mắng thầm một tiếng.
“Yêu tinh.”
Thẩm thị chào hỏi Thu lão thái gia và Giả lão thái quân, sau đó ra lệnh cho Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Thụy quỳ xuống bái lạy các bậc trưởng bối.
“Bái kiến tổ phụ tổ mẫu.” Thu Minh Nguyệt nhỏ giọng, trong ánh mắt lộ rõ sự trầm ổn. Vẻ khí chất tĩnh lặng cùng sự tao nhã tỏa ra trong từng cử chỉ khiến Thu lão thái gia phải liếc nhìn thêm mấy lần. Còn Thu Minh Thụy còn nhỏ, giọng nói trong trẻo ngọt ngào, gọi khiến lão thái quân mỉm cười híp mắt thành một đường thẳng, vội vã gọi hai người lại rồi ra lệnh cho bà mụ bên cạnh thưởng cho. Thu Minh Nguyệt nhận được một bộ đầu trâm dát vàng, gắn đá quý, còn Thu Minh Thụy được tặng một bộ văn phòng tứ bảo tinh xảo.
Sau khi Thu Minh Nguyệt và Thu Minh Thụy nhận lấy, lão thái quân còn cẩn thận dặn dò sau đó mới ngừng.