Thu Minh Nguyệt nhíu mày, cũng không e ngại, ngẩng đầu lên, ánh mắt như nước trong không chút gợn sóng nhìn về phía người thị vệ mặt lạnh lùng, xa cách. Mới vừa nãy bị bóng đêm mờ tối che khuất, Thu Minh Nguyệt lại mang mạn che mặt che mất dung mạo. Giờ phút này nàng vừa ngẩng đầu lên, vừa khéo mượn được sự dịu dàng của ánh trăng để người thị vệ kia thấy rõ dung mạo của nàng. Chỉ thấy dung mạo nàng tựa đào hoa, tóc mây thơm ngát, đôi mắt phượng, môi son đỏ thắm, làn da như ngọc sáng, lại còn có sự đoan trang sẵn có, quốc sắc thiên hương, đôi mắt không nhịn được mà chấn động, trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh diễm. Sắc đẹp khuynh thành như vậy, chẳng trách vừa rồi chủ tử lại thất thần khi nhìn thấy nàng.

“Đường đi dưới chân, vì sao ta không thể đi?” Thu Minh Nguyệt đưa ánh mắt thản nhiên nhìn thị vệ, giọng nói nhẹ nhàng, lộ ra khí chất tao nhã, khiến thị vệ kia không thể rời mắt.

Lúc này, lại nghe thấy một tràng tiếng bước chân gấp gáp vang lên, sau đó một nữ tử dáng vẻ nha hoàn, mặc áo vân sam đỏ thắm điểm hoa mai, bước nhanh tới. Vừa nhìn thấy dung nhan của Thu Minh Nguyệt, nàng ấy cũng ngẩn người một thoáng, rồi quay sang nói với thị vệ: “Thiếu gia đã dặn, không được làm hại người vô tội.”

Người thị vệ lạnh lùng lại sửng sốt, giọng cũng dịu dàng đi mấy phần.

“Cô nương, nơi này là nhà của lão phu nhân và thiếu gia nhà ta. Đêm khuya sương dày, cô nương vẫn nên về đi thì hơn.”

Thu Minh Nguyệt cau mày lại: “Lão phu nhân nhà các ngươi có phải mắc bệnh mãn tính không?” Vốn dĩ nàng không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng lần này nàng lại vô thức bước đến đây. Người nam nhân này chắc chắn đã giả dạng, cậu ta chính là thị vệ của nhà giàu có, còn tỳ nữ này, tuy rằng ăn mặc không xa hoa, nhưng lời nói hành động đều lễ độ, ánh mắt thì trầm ổn, đây không phải là chuyện mà những người thuộc tầng lớp bình thường có thể huấn luyện tỳ nữ nhà mình ra được. Nàng nhớ đến trước đó tiểu sa di nói trong chùa Bảo Hoa này có quý nhân ở, lại thêm tư liệu mà nàng có trên tay, nên đã đoán được tám chín phần về thân phận của lão phu nhân kia, nên lòng cũng cảm thấy chấn động. Bàn tay đang giấu trong ống tay áo rộng thùng thình bất giác nắm chặt lại, có lẽ, đây chính là cơ hội, một cơ hội tốt để thay đổi vận mệnh của ba người mẫu tử các nàng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Chỉ cần, nàng có thể chữa trị khỏi cho lão phu nhân mọi chuyện đều dễ dàng.

Trong thời hiện đại, nhà họ Thu chính là hậu duệ của thần y Hoa Đà thời cổ đại, có bảo điển y học truyền thừa từ đời tổ tiên. Thấy nàng có hứng thú với y học nên ông nội dồn hết toàn bộ tâm huyết của mình truyền dạy kiến thức cả đời ông cho nàng. Không thể phủ nhận, nàng có một tài năng thiên phú ở lĩnh vực y học này, ngày nào nàng cũng nghiên cứu những thứ trong bảo điển y học mà tổ tiên truyền lại, cuối cùng có thể đạt đến trình độ trò giỏi hơn thầy. Nàng tin, ở thời đại này, không ai có thể vượt qua y thuật của nàng.

Người thị vệ lạnh lùng và tỳ nữ này lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó trong mắt người tỳ nữ kia hiện rõ vẻ lạnh lùng.

“Cuối cùng ngươi là ai?” Trong tay nàng ta đã có thêm một cây dao găm, tuy đã được cổ tay áo rộng thùng thình che khuất, nhưng cũng không thể che giấu được ánh sáng bén nhọn lộ ra trong đêm đen.

Thu Minh Nguyệt biết, người tỳ nữ này đã nổi sát tâm với nàng. Nhưng nàng không hoang mang, trái lại còn cười khẽ, đôi mắt khẽ lướt qua những đóa hoa dâm bụt đang nở rộ rực rỡ màu sắc.

“Hoa dâm bụt thuộc dòng cẩm quỳ, thuộc chi dâm bụt, thường mọc ở ruộng và ven đường, các bộ phận như hoa, rễ, lá, vỏ của cây đều có tác dụng để làm thuốc. Hoa dâm bụt có tính hàn, vị ngọt, hơi đắng, không độc, bổ tỳ nhuận phế, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, làm mát huyết, chủ trì tràng phong tả lị (*), khí hư, ghẻ lở, trĩ và các chứng bệnh khác. Rễ và hạt có tính bình, vị ngọt, có thể lọc phế tiêu đàm, giải độc giảm đau, trị ho đàm, ho suyễn, đau đầu thần kinh và các chứng ghẻ nhọt nước vàng. Lá có tính hàn, vị đắng, có tác dụng thanh nhiệt, loại bỏ độc tố, đi ngoài ra máu, nhọt độc và sưng mủ.”

(*) Chủ trì tràng phong tả lị: Đi ngoài ra máu.

Ánh mắt nàng hướng về phía ánh đèn mờ ảo trong căn nhà bằng trúc, tiếng rên rỉ đau đớn bên trong đã dần lắng xuống, có lẽ thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng

“Vừa nãy ta thấy hoa của cây dâm bụt này đã bị hái đi phân nửa, chắc là dùng để chữa bệnh cho lão phu nhân.” Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng duyên dáng như tiên tử thoắt ẩn thoắt hiện.

“Nếu ta đoán không nhầm, căn bệnh nặng này của lão phu nhân nhà ngươi đã bị mấy năm nay rồi. Hoa dâm bụt chỉ chữa được ngọn chứ không chữa được gốc, đúng chứ?”

Thị vệ lạnh lùng và tỳ nữ kia không để ý những lời nói từ cô nương mười hai, mười ba tuổi như Thu Minh Nguyệt, nhưng thấy nàng nói về những loại thuốc và bệnh lý trôi chảy thế này, không nhịn được mà ngạc nhiên. Cuối cùng thấy nàng chưa gặp lão phu nhân đã có thể đoán được bệnh thì ngạc nhiên, há hốc mồm, sững sờ ngay tại chỗ, trong mắt đầy sự ngạc nhiên và không thể tin được.

Thu Minh Nguyệt thản nhiên đứng đó, mắt không dao động.

Một lúc sau, chỉ nghe thấy từ trong phòng trúc kia truyền ra một giọng nói vừa từ tính vừa tao nhã.

“Lãnh Tu, đưa nàng ấy vào.”

Lãnh Tu ngạc nhiên, sau đó cung kính chắp tay hành lễ với Thu Minh Nguyệt.

“Công tử nhà ta mời cô nương vào chữa bệnh cho lão phu nhân, vừa rồi tại hạ có gì mạo phạm, mong cô nương đừng trách cứ.”

Thu Minh Nguyệt nhìn cậu ta một cái, biết co được duỗi được, trung thành với chủ tử, chính là một nhân tài. Nàng gật đầu: “Công tử quá lời rồi.”

Lãnh Tu và tỳ nữ kia đưa nàng vào phòng trúc, vén rèm lên đã ngửi thấy một mùi thuốc đông y nồng nặc. Nàng khẽ liếc mắt, không thấy người nam nhân vừa nói. Tỳ nữ kia đưa nàng vào phòng trong, bên trong cũng đốt huân hương nồng nặc khiến cho Thu Minh Nguyệt không chịu được mà nhíu mày.

“Mau mở cửa sổ ra, để không khí bên ngoài tiến vào.”

Tỳ nữ ngạc nhiên, ngay sau đó nhìn thấy một bà lão bước tới, trên người mặc áo gấm lụa màu xanh sen thêu chỉ vàng với họa tiết trăm đứa trẻ và hoa lựu, nhíu mày nói: “Lão phu nhân đang bệnh cơ thể suy yếu, không thể gặp gió. Nếu mở cửa sổ ra sẽ khiến tà khí bay vào, ngàn vạn lần không được.”

Thu Minh Nguyệt rất muốn phẫn nộ, mấy người cổ nhân này sao ngu ngốc thế chứ. Nhưng mà trong lòng nàng thầm biết thân phận của họ cao quý, không phải người nàng có thể đắc tội được nên giải thích: “Lão phu nhân bệnh cơ thể suy nhược, nhưng phòng này đầy mùi thuốc đông y và huân hương, sẽ khiến không khí không trong lành, rất khó để người bệnh dưỡng bệnh.”

Bà lão nhíu mày, trong mắt là sự không đồng ý, lại nghe thấy một âm thanh yếu ớt nhưng không mất vẻ uy nghiêm phát ra.

“Mở cửa sổ ra.”

Lúc này Thu Minh Nguyệt mới đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy nằm trên giường là một người phụ nữ tầm hơn sáu mươi tuổi. Sắc mặt nhợt nhạt nhưng không dấu được vẻ quý khí, ánh mắt bởi vì bệnh nên yếu ớt có chút mơ màng, nhưng đáy mắt không giấu được sự thâm trầm. Trên khóe mắt là những nếp nhăn tinh tế, nhưng từ ngũ quan kia có thể thấy được, người này khi còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.

Thu Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, kiềm nén sự mơ hồ mãnh liệt dâng lên trong lòng mình xuống.

Bà lão trước đó lại nhìn lão phu nhân nằm trên giường nói: “Lão phu nhân, ngự… Thầy thuốc đã nói…”

Lão phu nhân khoát tay: “Lang băm hết, cả ngày chỉ biết kê mấy loại thuốc đắng để ta uống, uống bao nhiêu năm vẫn chẳng thấy tốt hơn. Vừa nãy ta thấy tiểu nha đầu này nói rất có lý, ngươi nghe theo nàng ta mở cửa sổ ra, nếu thật sự nàng ta nói xằng bậy thì Thư Tuyết có thể để nàng ta không thể đi ra ngoài.”

Thu Minh Nguyệt đưa mắt nhìn, lão phu nhân tuy lạnh nhạt, nhưng trong đó là ý tứ cảnh cáo rất nặng nề. Thư Tuyết, là tỳ nữ vừa nãy đã có sát ý với nàng.

Bà lão nghe thế thì nói: “Nô tỳ tuân mệnh.” Bà ta vung tay, để một tỳ nữ đang đứng bên cạnh đi đến mở cửa sổ, cửa sổ mở ra một luồng khí lạnh đi vào trong, lão phu nhân không nhịn được ho khan hai tiếng.

“Thái… Lão phu nhân!” Bà lão bên cạnh lập tức đi sang, mà Thư Tuyết cũng đã mang dao găm lạnh lẽo đặt ngay bên cổ của Thu Minh Nguyệt.

“Thư Tuyết, thả nàng ta ra.” Bên trong phòng vang lên một giọng nam lạnh lùng, Thu Minh Nguyệt nghe ra được, đó chính là giọng nói của người nam nhân bảo Lãnh Tu cho nàng vào trong.

“Thiếu gia?” Thư Tuyết ngạc nhiên nhìn căn phòng bên trong, không thể tin được.

Lúc này lão phu nhân nằm trên giường khoát tay áo.

“Thư Tuyết, thả nàng ta ra.”

“Vâng.” Thư Tuyết lập tức bỏ Thu Minh Nguyệt ra, trong mắt là vẻ sắc lạnh như cũ.

Lúc này, lão phu nhân mới nhìn về phía Thu Minh Nguyệt, thấy dung nhan xinh đẹp, vẻ ngoài như ngọc của nàng, tuy đường nét ngũ quan vẫn còn chút non nớt, nhưng trong ánh mắt đã thấp thoáng nét quyến rũ. Chỉ cần thêm chút thời gian, chắc chắn nàng sẽ trở thành một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, đủ sức làm say đắm lòng người. Đôi mắt lão phu nhân lóe lên một tia sáng, khóe miệng khẽ nở nụ cười, giả như vô tình nói với bà lão bên cạnh: “Tiểu cô nương này cũng có chút bản lĩnh, quả nhiên không khí trong lành hơn nhiều, tâm trạng ta giờ cũng không còn ngột ngạt như trước.” Bà thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Đám người ở thái y viện thật sự càng ngày càng vô dụng, sáng mai ta phải nói với Hoàng hậu một tiếng. Cung cấm này toàn là những kẻ chẳng làm được việc gì ra hồn, nếu thật sự không có bản lĩnh thì đừng có chiếm lấy chỗ đó, để người khác thay thế đi.”

Lão phu nhân nói không chút để ý, Thu Minh Nguyệt nghe thế trong lòng như có chấn động lớn, đôi bàn tay trong cổ tay áo đã nắm chặt lại. Lần này không phải kích động mà là lo lắng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play