Đông Cung tạo phản, Bắc Ninh Bá phủ bị cuốn vào vụ án, tuy không phạm tội tày trời, nhưng nếu xử nghiêm, e rằng cả phủ khó yên. Từ già đến trẻ trong phủ đều sống trong thấp thỏm lo âu, chỉ sợ bị vạ lây, đầu rơi máu chảy.
Lão phu nhân Bá phủ gọi tôn tức* là Lâm Chiêu Chiêu đến, sắc mặt nặng nề, cất giọng nghiêm trang:
“Chiêu Chiêu à, lần này phải nhờ con ra tay cứu lấy Bá phủ rồi.”
*Tôn tức: cháu dâu.
“Việc này do Tĩnh Quốc công phụ trách xử lý. Nghe nói nhà con, Lâm gia, trước kia có quen biết riêng với phủ Tĩnh Quốc công. Con thử xem có thể nhờ vả, khiến ngài ấy nể tình mà nhẹ tay một chút hay không.”
Lâm Chiêu Chiêu: “……”
Lão phu nhân cũng chẳng rõ đầu đuôi, chỉ biết năm xưa nàng suýt nữa đã được gả cho Tĩnh Quốc công, chỉ là về sau bị phu quân nàng bây giờ chen vào giữa, cướp hôn giữa đường.
Nói là thử, thì cũng có thể thử… Có điều, tính tình vị Tĩnh Quốc công kia, e là vừa mở miệng cầu xin, đã thành… tiễn biệt cõi trần.
*
Trong phủ Tĩnh Quốc công, người người đều biết năm xưa công gia Bùi Thiệu từng có một đoạn duyên cầu mà không được. Ai nấy đều nghĩ nữ tử ấy đã không còn, nên trong lòng công gia, nàng chính là ánh trăng sáng duy nhất — suốt bao năm qua, công gia cũng chưa bao giờ gần nữ sắc.
Nào ngờ, hóa ra nàng - vị bạch nguyệt quang đó… lại đã trở thành thê tử của kẻ khác.
Gỡ mìn: Song xử, Nữ chính mỹ nhân lạnh lùng không tranh với đời x Nam chính kiêu ngạo tự luyến nhưng rất simp vợ.