Mưa xuân kéo dài không dứt, trong phòng tiếng mưa vọng vào, nghe sao mà vắng lặng. Ngoại trừ lúc cần thiết phải ra ngoài, bằng không người ta chẳng buồn bước chân khỏi cửa.
Khi xưa ở Vu Tự Uyển cũng là sống giữa bốn bức tường cao, Lâm Chiêu Chiêu vốn đã quen. Chỉ là nơi đây – Tuyết Tịnh Đường – so ra còn rộng rãi hơn. Qua một gian phòng, vòng qua cửa hình hồ lô, liền thấy một khoảng sân sau.
Văn Mai bảo: “Nếu phu nhân thấy buồn, có thể ra hậu viên dạo một vòng.”
Hậu viên quanh năm có người chăm sóc, núi giả, thủy tạ đều có đủ, hoa cỏ mùa xuân cũng nở vừa đúng lúc. Cây lá um tùm, cảnh vật quanh co, càng xem càng thấy sinh động. Lâm Chiêu Chiêu thấy vậy, bèn nổi ý vẽ tranh.
Giấy bút mực màu đều dùng loại tốt trong Tuyết Tịnh Đường, có cả bút của Quản Thị, giấy Tuyên Thành, mực Huy Mặc, thuốc màu cũng sẵn đầy đủ, đều là vật đắt tiền.
Nàng không phải không biết quý trọng, chỉ là dùng đến cũng chẳng áy náy gì. Trong tay còn giữ năm mươi lạng vàng cùng một cây Ngọc Như Ý mà Bùi Thiệu đưa, coi như đem những thứ ấy ra đổi lấy sự thong dong hôm nay.
Trong đình, lò than đang cháy ấm. Mãn Sương và Quy Nhạn ngồi pha màu, vừa làm vừa cãi nhau. Mãn Sương nói hoa này nên tô màu hồng đào, Quy Nhạn lại bảo hoa đón xuân vốn phải màu vàng sáng, đổi thành hồng thì còn ra gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play