Dương Tiêu bị giam trong cung đã hơn mười ngày, phủ Bá gia không nhận được chút tin tức nào. Mãi đến hôm nay, mới có cung nhân mang tới một phong thư.

Trong thư, Dương Tiêu nói mình bình an, dặn người nhà chớ lo lắng. Hắn ta còn nói được vào cung chép kinh là nhờ thánh thượng tín nhiệm, là phận sự của bề tôi, văn từ khoa trương hoa mỹ, khiến tai họa như chốn lao ngục ấy cũng hóa thành cơ hội ngàn năm có một, chỉ còn thiếu chưa nằm rạp xuống đất tạ ơn.

Nửa đoạn sau thư, Dương Tiêu nhờ nhà gửi vào ít đồ dùng như áo ngủ, lò sưởi tay. Dù không nói rõ, nhưng qua lời lẽ có thể đoán được hoàn cảnh trong Tử Vân Các quả thật chẳng dễ chịu gì, đúng như Dương Khoan từng nói.

Dương Khoan đọc xong thư, chậm rãi gấp lại.

"A di đà Phật, có tin là tốt rồi." – Lão thái quân chắp tay tụng niệm, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vương thị dẫn theo ba đứa con của Dương Tiêu, cũng ôm chặt đứa bé nhất vào lòng, vỗ vỗ n.g.ự.c an ủi: "Không sao rồi, cha các con không sao cả."

Chu Tường bèn hỏi vị công công đưa thư, trong kinh thành còn phủ nào có thể nhận được tin tức từ nội cung. Công công đáp: "Ngoài phủ Bá gia, còn có mấy nhà – Bạch gia, Ninh gia, Hoàng gia – đều có khả năng gửi thư ra ngoài cung.

Lý Hoan nghe vậy, mừng rỡ: "Vậy thì tốt. Mấy nhà ấy thường ngày không thân cận gì Đông cung, gần đây mới qua lại đôi chút mà gặp chuyện. Cũng may là không quá thân, mới giữ được toàn vẹn."

Dù vậy, trong số đó cũng có vài người nổi danh là phóng đãng vô độ, có thể thánh thượng đang mượn cớ này để răn dạy con cháu thế gia, chỉ là vẫn chưa đến mức tru diệt.

Trên Thụy Phúc đường, sắc mặt mọi người đều giãn ra, nhẹ nhõm ít nhiều. Những hạ nhân còn ở lại phủ Bá cũng thẳng lưng hơn trước, thầm thấy may mắn vì mình không vội bỏ đi, mà cùng phủ vượt qua kiếp nạn này – tương lai hẳn sẽ khá hơn.

Chỉ có Lâm Chiêu Chiêu ngồi bên góc ghế, thần sắc bình thản, không gợn sóng.

Không phải nàng chưa từng nghĩ đến chuyện nói rõ chân tướng với lão thái quân, nhưng ngẫm đi nghĩ lại, ngoài khiến lão nhân thêm phiền não, thì chẳng có ích gì. Thay vì để lão thái quân sống trong nơm nớp lo âu, ăn không ngon ngủ chẳng yên, thà để bà tin vào sự bình yên giả tạo còn hơn.

Còn Vương thị? Lâm Chiêu Chiêu chưa từng thân thiết với nàng ta, hơn nữa với tính tình lỗ mãng của Vương thị, nhỡ nàng ta tiết lộ chút gì ra ngoài, thì phủ Bá thật sự không còn đường xoay chuyển.

Tất cả đều đang ngồi trên cùng một con thuyền, Lâm Chiêu Chiêu không thể chỉ lo cho riêng mình.

Vương thị rời đi thu xếp vật phẩm cần gửi vào cung, Tiêu thị thì nắm lấy tay Dương Khoan, mượn cớ cũng rời khỏi phòng.

Lâm Chiêu Chiêu là người cuối cùng đứng dậy, thì bị lão thái quân gọi lại:

"Chiêu Chiêu!"

Lý Hoan đỡ nàng đến bên lão thái quân. Bà khẽ thở dài, đưa tay nắm lấy tay nàng:

"Tôn tức à, cực cho con rồi."

Lâm Chiêu Chiêu khẽ lắc đầu:

"Tôn tức không vất vả."

Giọng nàng khàn khàn.

Không vất vả thật – chỉ là khổ mệnh.

Lão thái quân lặng lẽ nhìn Lâm Chiêu Chiêu, trong lòng cảm khái không thôi. Nếu Vương thị hay Tiêu thị có được một nửa khí độ của nàng, có lẽ phủ Bá đã chẳng đến nông nỗi này. Hoặc giả như… Dương Hàn chưa đi sớm đến vậy...

Bà không nỡ nghĩ tiếp, mọi chuyện đã là quá khứ. Lão thái quân nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, trịnh trọng nói:

"Nếu con muốn rời khỏi phủ, ta sẽ làm chủ, cho con một con đường xán lạn để rời đi. Yên tâm, tài sản riêng sẽ không thiếu cho con nửa phân."

Đó là lời hứa danh chính ngôn thuận.

Lâm Chiêu Chiêu khẽ cúi đầu, mắt lóe sáng, nhẹ giọng:

"Tổ mẫu, tôn tức còn vướng bận, chưa muốn rời khỏi phủ. Ngày sau, nếu muốn ra đi..."

Lão thái quân gật đầu:

"Được, tùy ý con."

Ánh mắt bà dịu lại, lời lẽ có phần chân tình:

"Con mà quản được gia sự phủ Bá, thì tốt biết mấy. Ta vẫn nghĩ, nếu ta có một tôn nữ, hẳn cũng là người thông minh, dịu dàng như con."

Lâm Chiêu Chiêu cúi đầu cười nhẹ.

Khi nàng lui xuống, lão thái quân lại ngồi tựa vào chiếc ghế gỗ tử đàn, mấy ngày nay bà ngủ không yên, tinh thần mệt mỏi, Lý Hoan đang xoa bóp huyệt thái dương giúp bà.

Trong công đường không có người ngoài, Chu Tường bước lên, thấp giọng:

"Lão thái quân, chuyện lần trước người giao cho tiểu nhân điều tra, đã có manh mối.

Năm đó, lão Tĩnh quốc công c.h.ế.t trận sa trường, phụ thân Tam phu nhân cũng theo quân xuất chinh. Có lẽ Bùi công gia vì chút tình xưa, mới ngầm giúp đỡ phủ Bá.”

Dù Lâm Chiêu Chiêu chưa từng nhận công, nhưng người sáng suốt đều nhận ra – mỗi lần phủ gặp chuyện, rồi lại chuyển nguy thành an, như việc Dương Nhị gia trở về hay bá gia truyền tin an ổn – đều là sau khi nàng đến phủ Tĩnh quốc công.

Lão thái quân tin chắc, đó là nhờ bàn tay của nàng xoay chuyển.

Bà trầm ngâm hỏi:

"Ngươi có biết tình hình lúc Chiêu Chiêu gặp Bùi công gia không?"

Chu Tường lắc đầu:

"Lần đó vào Quốc Công phủ, người tiếp là Tề quản sự, đi cùng Tam phu nhân là Quy Nhạn. Theo lời họ, Tam phu nhân cùng Quy Nhạn đợi ở thư phòng ngoài, sau vài khắc mới gặp Bùi công gia, nàng trình bày tình cảnh phủ Bá, công gia không nói lời nào, rồi họ cáo từ."

Lão thái quân nhíu mày, rồi phất tay:

"Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Chu Tường rời khỏi Thụy Phúc đường, thở ra một hơi nặng nề.

Thực ra, y chưa từng hỏi Quy Nhạn. Y biết rõ nàng bị đưa vào nhĩ phòng của phủ Quốc Công, nhưng chuyện này bị giấu đi.

Quan hệ giữa Tam phu nhân và Bùi công gia, e là không đơn thuần như bề ngoài.

Điều tra quá khứ Lâm Chiêu Chiêu cũng không khó – trước mười ba tuổi, nàng sống ở Tây Bắc. Mà những năm đó, Bùi công gia trấn thủ nơi ấy, là vị tướng khiến quân Đột Quyết nghe tên đã hồn phi phách tán.

Chân tướng ra sao, y chưa rõ, chỉ cảm giác mọi chuyện đã mơ hồ có hình hài.

Nhưng nếu thật như vậy – Tam phu nhân, y tuyệt đối không thể đắc tội.

Tết Thượng Nguyên năm nay, Thượng Kinh lại nhộn nhịp như cũ. Khắp phố phường đều rộn ràng, nhà nhà treo đèn kết hoa, trước cửa giăng lồng đèn Nguyên Tiêu. Ngoài đường người đi lại đông đúc, trẻ con tay cầm kẹo hình Tôn Ngộ Không, vừa chạy vừa cười vang.

Ở phủ Bắc Ninh Bá, tuy vẫn tổ chức lễ, nhưng so với mọi năm thì có phần vắng vẻ hơn.

Chu Tường vào phủ, mấy tên sai vặt đợi sẵn chờ được sai bảo. Y đến gặp lão thái quân, tỏ rõ lòng trung thành, cũng là cách khôn ngoan nhất để lấy lòng và tìm hiểu tình hình trong phủ, nên được Bá phủ coi trọng.

Xong việc, y đến Thụy Phúc Đường báo lại. Vừa vào đã thấy tam phu nhân đang ngồi cạnh lão thái quân, hai người vừa thêu thùa vừa trò chuyện.

Lâm Chiêu Chiêu mặc áo màu xanh nhạt, tay áo ngắn thêu nhánh nho, bên dưới là váy dài cùng màu, hoa văn hồ lô. Màu sắc dịu nhẹ, nhưng lại tôn lên vẻ đoan trang, nhã nhặn. Đặc biệt là dải lụa màu quýt buộc ngang eo, làm nổi bật vòng eo thon gọn, khiến người nhìn khó rời mắt.

Nàng vừa nói chuyện vừa dùng tay chỉ vào hình thêu, lông mày dài thanh tú, đuôi mắt cong nhẹ, dịu dàng mà không lả lơi. Làn da trắng mịn như sứ, môi hơi cong như đang cười, nhìn còn tươi hơn cả hoa xuân ngoài sân.

Khó trách đến nhân vật như Quốc công gia cũng phải để tâm đến nàng.

Chu Tường nhìn một lúc rồi cúi đầu, không biểu lộ gì.

Thấy Chu Tường đến, lão thái quân định nói chuyện, Lâm Chiêu Chiêu nhanh chóng đứng dậy về lại Vu Tự Uyển.

Về đến nơi, Quy Nhạn nhỏ giọng than:

“Sao năm nay Nguyên tiêu Tam phu nhân lại phải cùng ra ăn cơm, ba người chúng ta ăn riêng ở đây không vui hơn sao?”

Mãn Sương cũng nói:

“Đúng rồi, bánh trôi ngũ sắc ta đã làm xong hết rồi!”

Cả hai đều tỏ ý không thích chuyện lão thái quân mời Lâm Chiêu Chiêu dự gia yến.

Nhưng Lâm Chiêu Chiêu thì không để tâm, vừa tô màu hoa lan trên giấy vừa đáp:

“Lão phu nhân chắc là có ý bù đắp, bà cũng là người hiểu chuyện. Ta sống trong phủ này, bà là trưởng bối lớn nhất, đích thân mời thì ta cũng không có cớ gì từ chối.”

Mãn Sương bĩu môi.

Lâm Chiêu Chiêu mỉm cười:

“À, tối nhớ để lại cho ta một chén bánh trôi nhé.”

Mấy hôm nay, nàng đã nghĩ rất nhiều chuyện. Quan trọng nhất là việc lo liệu cho tương lai của Quy Nhạn và Mãn Sương. Nếu một ngày nào đó nàng gặp chuyện chẳng lành, hai người hầu thân cận nhất chắc chắn sẽ bị vạ lây. Muốn lo cho hai người họ, nàng không thể cứ ở mãi trong Vu Tự Uyển, phải bước ra ngoài tìm đường sống.

Khi lão phu nhân nhắc đến gia yến, nàng cũng nhân tiện xin ra ngoài thăm tri kỷ. Lão phu nhân đồng ý ngay. Dù sao nàng cũng không còn là quả phụ có phu quân mới mất nữa, Bá phủ cũng không có lý gì để giữ nàng quá chặt.

Quy Nhạn lo xong đồ đạc. Lâm Chiêu Chiêu thay bộ áo choàng cổ tròn màu xám trắng, mặc quần dài cho tiện. Tóc búi đơn giản, không đeo trang sức gì. Quy Nhạn cũng ăn mặc gọn nhẹ như vậy, vì hôm nay họ định đi lên núi, cần bộ đồ tiện di chuyển hơn.

Buổi sáng hôm đó, Lâm Chiêu Chiêu và Quy Nhạn cùng ra khỏi cửa.

Đường hơi xa, Lâm Chiêu Chiêu tính toán thời gian, nếu không có gì thay đổi thì có thể về đến Bá phủ trước giờ Dậu. Hai người không đi xe ngựa của phủ mà thuê xe của người ngoài, đi thẳng đến chân núi Trật Sơn.

Lúc lên xe, xa phu còn lẩm bẩm: “Sao lại chọn đúng ngày này mà đi Trật Sơn.”

Trật Sơn vốn là nơi chôn cất tạp nham, người không thân thích, không ai nhặt xác hay phạm nhân bị xử tử đều bị đưa về đây.

Sau khi xuống xe, hai người tránh qua khu mộ rải rác dưới chân núi, men theo con đường nhỏ lên núi.

Đi gần nửa canh giờ, Lâm Chiêu Chiêu phải ngồi nghỉ bên tảng đá, uống vài ngụm nước. Lâu rồi không đi đường núi, sức không còn như trước. Nếu là năm, sáu năm trước, có khi nàng còn lên được một mạch mà không thở gấp.

Dựa theo trí nhớ, nàng tìm được ngôi mộ kia. Mấy năm rồi không ghé, bên cạnh lại có thêm một tấm bia đá mới, không khắc chữ, chắc có người phát hiện nơi này phong thủy tốt nên chôn người nhà lên đây.

Như vậy cũng tốt, người có lòng với người đã khuất không còn nhiều.

Quy Nhạn giúp dọn cỏ dại quanh mộ, rồi lau sạch bia. Bia cũ, nhưng vẫn còn nhìn thấy tên: Lâm Tình.

Lâm Chiêu Chiêu lấy ra chậu nhỏ và tiền giấy đã mua trên đường.

“A Tình, ta đến thăm ngươi.”

Ngọn lửa bùng lên, l.i.ế.m dần những tờ tiền, cháy thành tro. Lâm Chiêu Chiêu trầm mặc nhìn đống lửa, Quy Nhạn cũng ngồi xổm đốt cùng, một lúc sau không kìm được mà lau khóe mắt.

Quét mộ xong, thấy trời đã xế, hai người vội xuống núi. Đường xuống nhẹ hơn nhiều, đi được nửa chừng, vòng qua một gốc cây khô, chợt nghe phía khúc rẽ có tiếng bước chân sột soạt, không chỉ một người.

Trên núi xưa nay rất vắng, chút động tĩnh cũng làm người cảnh giác. Quy Nhạn căng thẳng, Lâm Chiêu Chiêu nhẹ nhàng nắm tay cô.

Lâm Chiêu Chiêu nghĩ, Trật Sơn tuy xa nhưng vẫn thuộc vùng kinh thành, không thể nào gặp phải sơn phỉ. Huống hồ lâu rồi nàng mới ra ngoài, chẳng lẽ lại đụng đúng chuyện như trong thoại bản?

Còn đang suy nghĩ, Quy Nhạn lùi một bước, không cẩn thận giẫm lên một cành khô, phát ra tiếng “lạch cạch”.

Ngay lập tức, có người bên khúc rẽ quát lên: “Ai đó?”

Giọng nói rõ ràng là người Thượng Kinh.

Lâm Chiêu Chiêu hiểu không giấu được nữa, dắt Quy Nhạn đi ra.

Chỉ thấy nơi sườn núi, Cấm vệ quân mặc giáp đen áo đỏ tản ra khắp nơi, có vẻ đang tìm gì đó. Nam tử đi đầu cao gầy, mặt mũi nho nhã, nhìn hơi quen.

Thấy là quan binh, Lâm Chiêu Chiêu và Quy Nhạn thở phào nhẹ nhõm.

Nam tử hỏi: “Các ngươi là ai? Đến đây khi nào? Đến làm gì?”

Lâm Chiêu Chiêu đáp: “Chúng ta là người nhà Bắc Ninh Bá phủ, đến đây buổi trưa, viếng mộ một người quen.”

Nghe thế, người nọ nhíu mày: “Người đàng hoàng sao lại chôn ở bãi tha ma?”

Lâm Chiêu Chiêu nói tiếp: “Không dám làm phiền quan gia làm việc. Bọn ta có thuê xa phu dưới chân núi, nếu không tin, ngài có thể sai người xuống hỏi.”

Vừa dứt lời, liền nghe gần đó có người hỏi vọng tới: “Chuyện gì vậy?”

Nam tử quay sang đáp: “Tướng quân, là hai cô nương.”

Lâm Chiêu Chiêu ngẩng lên nhìn, lòng chợt trầm xuống – người đó không phải Bùi Thiệu thì còn ai?

Lúc này nàng mới nhớ ra vì sao thấy người đi đầu quen mắt – thì ra là một trong hai vị quan lớn nàng từng thấy trong phòng kế hôm nọ, cùng với Đới Lan Nguyên.

Bùi Thiệu đi tới, mặc giáp đen, dáng người cao lớn, thắt lưng đeo kiếm, bước chân vững vàng. Vừa thấy Lâm Chiêu Chiêu, ánh mắt hắn dừng lại.

Lâm Chiêu Chiêu hành lễ: “Công gia vạn phúc.”

Bùi Thiệu đặt tay lên chuôi kiếm, không đáp.

Chắc vì có quá nhiều người ở đây, tốt nhất giả như không quen nhau? Lâm Chiêu Chiêu nghĩ vậy, liền nói tiếp: “Không biết công gia còn nhớ không, thiếp thán là người Bắc Ninh Bá…”

Không đợi nàng nói hết, Bùi Thiệu mím môi, nói ngắn gọn: “Không nhớ.”

Sau đó quay sang người đi đầu: “Hai người này khả nghi, giữ lại.”

Lâm Chiêu Chiêu: “…”

Còn không bằng gặp sơn phỉ cho rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play