Tính ra thì năm nay đã là năm thứ mười Lâm Chiêu Chiêu quen biết Bùi Thiệu.

Năm đó nàng mới chín tuổi, còn Bùi Thiệu mười lăm. Khi ấy, lão Quốc công gia vẫn còn sống, chưa c.h.ế.t trận, Bùi Thiệu cũng chưa được nối tước. Hai người họ gặp nhau ở Tây Bắc, cũng không nhớ rõ là trận nào, chỉ biết sau khi lão Quốc công đánh thắng quân Đột Quyết, Quốc công phu nhân mở tiệc lớn, mời người nhà và nữ quyến các tướng sĩ đến ăn mừng, rất náo nhiệt.

Cha nàng – Lâm Thượng – chiến đấu dũng cảm, trận đó lập công lớn, được thăng làm Thiên Hộ. Ông đưa Lâm Chiêu Chiêu đi dự tiệc, nàng được xếp ngồi cùng các nữ quyến, nhưng vì thấy buồn chán nên ngó nghiêng khắp nơi.

Ở Tây Bắc, phong tục thoải mái, tiệc rượu nam nữ chỉ ngăn bằng một bức bình phong gỗ mun chạm hoa văn tám cạnh, không phân biệt rõ tiền viện hậu viện. Lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, không ai để ý tới nàng, Lâm Chiêu Chiêu lén lút chui xuống ghế, thò đầu qua bình phong nhìn sang bên kia.

Sau này Bùi Thiệu kể lại rằng, nàng từ bé đã biết trộm ngắm người ta. Lâm Chiêu Chiêu thì giải thích là nàng chỉ đang tìm cha mình, nhưng Bùi Thiệu lại ra vẻ hiểu hết, làm nàng tức giận.

Tính hắn vốn vậy – tự tin, có bản lĩnh, lại kiêu ngạo.

Hồi đó nàng mới chín tuổi, chỉ liếc qua một cái đã nhìn thấy giữa đám người thô kệch có một thiếu niên nổi bật, đang nghiêng mặt nói chuyện với cha nàng. Lâm Chiêu Chiêu nghe loáng thoáng thấy cha gọi hắn là “thiếu tướng quân”.

So với cha nàng, Bùi Thiệu mang dáng vẻ khác hẳn, có phong thái gì đó nàng không tả được. Chỉ nhớ lúc đó hắn mặc giáp thêu hoa văn gấm, choàng áo choàng phủ kín người, dáng người thẳng như cây tùng, vai rộng eo gọn, bên hông đeo kiếm, dưới chân đi giày da hươu đen, còn buộc thêm một con d.a.o găm, nhìn rất mạnh mẽ.

Khi hắn quay đầu lại, nét mặt toát lên khí chất tướng quân, mắt sáng như sao, sống mũi cao, hàm gọn gàng, khuôn mặt khiến người ta nhìn mà không rời mắt. Hắn cười nhạt, mà ánh mắt thì chẳng có chút ý cười nào. Cha nàng mời rượu, hắn chỉ gật đầu, không buồn cầm ly. Vậy mà Lâm Thượng lại vẫn cười tươi, như đang cố lấy lòng.

Lâm Chiêu Chiêu bĩu môi. Bùi Thiệu thấy được, liền quay đầu nhìn qua, ánh mắt sắc lạnh.

Nàng giật mình rụt về.

Ăn xong, Quốc công phu nhân dắt các nữ quyến ra vườn dạo chơi. Mấy năm chiến sự căng thẳng, hiếm lắm mới có dịp an nhàn thế này. Các cô nương tay nắm tay, vừa đi vừa cười nói rôm rả.

Lâm Chiêu Chiêu chẳng có tỷ muội gì đi cùng, Quốc công phu nhân sắp xếp một nha hoàn trông chừng nàng. Nhưng nha hoàn đó ham náo nhiệt, thấy nàng mặc đồ ngắn, mặt mộc, ít nói, trông chẳng giống tiểu thư khuê các, không có gì để nịnh bợ, nên chẳng bao lâu đã bỏ nàng lại một mình.

Lâm Chiêu Chiêu mừng lắm, một mình rảo bước theo lối nhỏ yên tĩnh trong vườn. Cảnh trong phủ rất đẹp, có đài múa, lầu gác, cây cối tươi tốt, liễu rủ nghiêng nghiêng, vừa thanh nhã vừa tươi mát.

Nàng tung tăng đi, tiện tay kéo vài cành liễu xuống đùa nghịch, rồi vô tình rẽ đến một hòn giả sơn. Không ngờ lại gặp ngay vị thiếu tướng quân áo vàng vừa trừng mắt với mình trong tiệc lúc nãy.

Lúc này hắn đang nửa ngồi xổm trong bụi, chẳng màng vạt áo lấm bẩn, lặng lẽ nép người sau núi giả, chăm chú nhìn ra phía ngoài qua kẽ hở.

Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu rất nhanh, Lâm Chiêu Chiêu giật nảy, hoảng hốt nhìn đôi mắt đen láy của hắn, đến khi định thần mới nhớ cúi chào.

Nàng chẳng biết con gái phải hành lễ thế nào, chỉ học theo kiểu cha chào Bùi Thiệu, chắp tay thành quyền: “Tướng…”

“Là ngươi?” Bùi Thiệu nhận ra nàng, kéo nàng lại gần, nhỏ giọng: “Suỵt, đừng lên tiếng.”

Nói rồi buông tay ra, liếc nàng một cái, thấy nàng không có vẻ gì sẽ làm phiền, liền mặc kệ, tiếp tục quan sát bên kia.

Lâm Chiêu Chiêu cắn môi, xoa tay chỗ bị kéo đau.

Ngay sau đó, từ phía ngoài vọng lại tiếng bước chân và tiếng nói của mấy người phụ nữ:

“Có ai thấy A Thiệu đi về phía này không?” – Là giọng của Quốc công phu nhân.

Một bà v.ú đáp: “Nô tỳ rõ ràng vừa thấy thiếu gia, vậy mà giờ lại không thấy đâu…”

“Hừ, lại định trốn nữa sao?” Quốc công phu nhân bực bội: “Không nói những cô nương khác, chỉ riêng đích nữ Trấn Bắc Hầu, người xinh đẹp, giỏi giang, lại một lòng một dạ với nó, còn chê chỗ nào? Nó không chịu, ta cũng đâu ép buộc gì, đứa nhỏ này nghĩ gì không biết!”

Lâm Chiêu Chiêu nghe thì chưa hiểu rõ ý tứ, chỉ đoán là Bùi Thiệu đang trốn mẹ mình.

Nàng ngước lên nhìn hắn. Bùi Thiệu cau mày, chăm chú nghe ngóng.

Đột nhiên nàng đổi ánh mắt, ấn lên bàn tay đau, khẽ hít một hơi rồi cố tình… ho khẽ một tiếng.

“Âm thanh gì vậy?”

Bùi Thiệu hoảng hốt, theo phản xạ bịt miệng nàng lại. Nhưng tiếng động đã khiến Quốc công phu nhân và bà v.ú đi nhanh tới. Cách chỉ vài bước là tới nơi, bà liền quát: “Bùi Thiệu, đứng lại đó cho ta!”

Lần này bị bắt quả tang, Bùi Thiệu không trốn nổi, bị kéo về vườn trước. Hắn liếc nàng một cái, ánh mắt lạnh tanh, Lâm Chiêu Chiêu đưa tay che miệng, không dám cười ra tiếng.

Bùi Thiệu nghiến răng ken két: “Tiểu quỷ, ta nhớ mặt ngươi rồi!”

Lâm Chiêu Chiêu cũng không hiểu vì sao năm đó lại cố ý ho, có thể là vì không ưa cách hắn cư xử kiêu ngạo với cha mình, cũng có thể vì ghét cách hắn nói chuyện, hoặc đơn giản chỉ là do bản tính trẻ con, muốn hắn bị lộ.

Nghĩ lại thì, khi đó nàng còn nhỏ, chưa hiểu được có những người từ nhỏ đã đứng trên cao, rực rỡ đến mức khó mà nhìn thẳng. Họ cười với mình, đáng lẽ mình phải cảm kích, nào dám xen vào.

Nếu khi đó hiểu rõ đạo lý ấy, chắc chẳng có chuyện gì xảy ra sau này.

Hiện tại, đứng trước hòn giả sơn trong hậu viện Bá phủ, Lâm Chiêu Chiêu nhìn đăm đăm khối đá lởm chởm, khẽ thở dài.

Trời se lạnh, hơi thở nàng như sương mỏng, che khuất nét mặt.

Nàng đang định quay về Vu Tự Uyển thì thấy Quy Nhạn ôm lồng da chuột đi tới, hỏi: “Tam phu nhân, trời lạnh thế này, sao còn chưa vào?”

Lâm Chiêu Chiêu thu tay lạnh vào trong áo, lạnh nhạt đáp: “Lát nữa còn phải ra ngoài.”

Từ khi vào Bá phủ đến nay, Quy Nhạn chưa từng thấy nàng chủ động bước ra khỏi cửa, đoán có liên quan đến Bá gia hoặc Nhị gia, liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lâm Chiêu Chiêu nói ngắn gọn:

“Lão thái quân nghe nói Lâm gia có chút giao tình với phủ Bùi công, nên sai ta tới thử biện bạch giúp bá gia và nhị gia.”

Quy Nhạn kinh hoảng, thất sắc: “Cái gì!”

Lão thái quân sao lại nghe được những chuyện này chứ! Bao nhiêu năm qua cô vẫn theo hầu bên Lâm Chiêu Chiêu, chuyện trước lúc Tam phu nhân xuất giá, cô cũng biết đôi chút, nếu thật để Tam phu nhân ra mặt cầu xin, chỉ sợ bá gia với nhị gia còn c.h.ế.t nhanh hơn!

Nhìn thần sắc Quy Nhạn, Lâm Chiêu Chiêu liền biết cô đang nghĩ đến điều gì — thử thì cũng được, chỉ sợ với tính tình của Bùi Thiệu, vừa mở miệng đã thành mất mạng.

Quy Nhạn nghi hoặc: “Tam phu nhân sao không từ chối lão thái quân?”

Lâm Chiêu Chiêu bước vào cửa Vu Tự Uyển, khẽ nói: “Bây giờ Bá phủ thế này, ta cũng là người trong phủ, chẳng thể xem như không biết gì. Huống chi, tuy nói Lâm gia có giao hảo với phủ Quốc công, nhưng Lâm gia hiện nay, trừ ta ra... chẳng còn ai. Hết cách rồi, đành liều vậy, ngựa c.h.ế.t làm ngựa sống thôi.”

Nàng dừng một chút, rồi quay đầu nói: “Hôm nay trời lạnh hơn mọi khi, ngươi mang giúp ta chiếc mũ trùm dày một chút, uống chén canh nóng rồi hãy đi.”

Ánh mắt Quy Nhạn tràn đầy lo lắng, khe khẽ đáp: “Vâng... chỉ là, biết đâu lần này thật sự có hy vọng...”

Lâm Chiêu Chiêu chỉ cảm thấy cô nghĩ quá nhiều. Nàng đã trốn bao nhiêu năm, Bùi Thiệu có thể còn hận, nhưng tuyệt đối không còn tình, càng không thể ra tay giúp nàng lúc này.

Đến khi ra khỏi cửa phủ Quốc công, lập tức quay về là hơn — bức tranh hoa tường vi của nàng còn chưa thêu xong.

Ngồi trên xe ngựa, Lâm Chiêu Chiêu vén góc rèm lên, hôm nay là mùng 4 Tết, phố lớn chẳng còn mấy mùi vị năm mới. Cũng đúng thôi, chuyện như vậy xảy ra, cả thành Thượng Kinh năm nay e rằng chẳng ai được yên ổn.

Nàng buông rèm xe, nhắm mắt dưỡng thần. Không biết bao lâu, xe ngựa chậm rãi dừng lại, ngoài cửa truyền đến tiếng Chu Tường đang nói chuyện với người gác cổng phủ Quốc công.

Lâm Chiêu Chiêu chẳng buồn vén rèm lên.

Quy Nhạn ngồi bên cạnh, lòng hơi bất an, nhưng thấy sắc mặt Tam phu nhân bình thản, ánh mắt yên tĩnh, trong lòng cũng dần ổn định theo.

Chỉ là, lời từ chối như trong dự liệu lại không xuất hiện. Sau khi nghe Chu Tường trình bày, tiểu đồng gác cổng kia lại nói: “Mời phu nhân vào trong chờ một lát.”

Lâm Chiêu Chiêu hơi sững người.

Tại sao không trực tiếp cự tuyệt?

Quy Nhạn vội xuống trước, đỡ Tam phu nhân xuống xe. Lâm Chiêu Chiêu vừa ngẩng đầu, đã thấy hai bức tượng sư tử đá khổng lồ sừng sững trước phủ Quốc công. Mấy năm không gặp, cánh cổng này lại càng thêm uy nghi trịnh trọng, mấy chữ “Tĩnh Quốc Công phủ” trên biển hiệu, nhìn vào khiến mắt hơi nhức.

Nàng vội rũ mắt xuống, không nhìn thêm nữa.

Tiểu đồng dẫn họ đi cửa hông vào một gian phòng nhỏ, bên trong đã đốt sẵn lò than. Y nói: “Hôm nay Quốc công gia vẫn chưa về phủ, nhưng chắc cũng không lâu nữa, mời phu nhân đợi một lát.”

Chu Tường và Quy Nhạn đứng yên một bên, hai người lặng lẽ nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Nhất là Chu Tường, tuy được bằng hữu làm trong phủ Đới Thiếu Khanh chỉ điểm đường đi, nhưng không ngờ lại thực sự hữu dụng thế này.

Y từng tới phủ Sùng An Hầu vài lượt, lần nào cũng bị chặn ngoài cửa, chưa bao giờ được tiếp đãi như thế này. Chẳng lẽ Tam phu nhân với Quốc công gia...?

Không, ai dám đoán tâm ý vị chủ nhân kia? Chỉ có thể nói, Lâm gia và phủ Quốc công, quả thực từng có giao tình.

Chu Tường không dám nghĩ tiếp.

Lâm Chiêu Chiêu ngồi trên chiếc ghế chạm hoa, lưng thẳng tắp, tay đặt trên bàn, ngón tay trong tay áo nhẹ vuốt viền gấm.

Chẳng bao lâu sau, trà được mang lên, hơi nóng bốc lên lờ mờ. Nàng khẽ nhấp một ngụm, hương thơm thanh khiết, vị ngọt nhẹ nhàng. Là ngân châm Quân Sơn thượng hạng. Trà ngon như vậy, nàng cũng không dám uống ngụm thứ hai.

Từ lúc bước chân vào phủ, nàng đã không đoán được Bùi Thiệu muốn làm gì.

Nàng vốn nghĩ phủ Quốc công sẽ lập tức đuổi người, thà thẳng thắn còn hơn cái kiểu nửa vời như bây giờ.

Một khắc sau, quản sự phủ Quốc công đến, xưng họ Tề, giọng điệu có chút thân thiết, còn cùng Chu Tường hỏi chuyện quê nhà. Chu Tường thấy có sơ hở, liền trò chuyện đôi câu, nhưng người có thể làm đến chức quản sự ở nơi này, nào phải hạng tầm thường. Chu Tường chẳng hỏi được lúc nào Quốc công gia trở về, lại càng không dám nhờ người kia nói giúp đôi lời.

Tề quản sự đi rồi, lại có tiểu đồng mang trà khác vào.

Y rót trà nhanh nhẹn, ngân châm Quân Sơn thượng hạng, không ai uống thì đổ đi thay mới.

Cứ như vậy hai ba lượt, Lâm Chiêu Chiêu liền nói: “Ta không thích loại trà này, đừng pha nữa. Chúng ta đợi Quốc công gia rồi sẽ đi.”

Tiểu đồng hơi sững lại, sau đó mới đáp: “Vâng.”

Từ lúc đó trở đi, không ai vào quấy rầy nữa, trong phòng nhỏ im ắng lạ thường. Lâm Chiêu Chiêu ngồi lâu, đổi vài tư thế rồi bắt đầu buồn ngủ, cứ mơ màng gà gật. Đến khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối sẫm, qua hẳn giờ Tuất.

Bọn họ đã chờ một canh giờ rưỡi.

Lâm Chiêu Chiêu lập tức tỉnh táo, đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Quy Nhạn và Chu Tường đồng thời lên tiếng: “Tam phu nhân...”

Lâm Chiêu Chiêu xoa bụng, khẽ nói:

“Hôm nay không gặp được Quốc công gia, chúng ta về thôi.” Câu sau nàng không nói ra, chính là: Chuyện cầu tình cho Bá gia và nhị gia, vốn dĩ là không thể.

Chu Tường còn muốn khuyên, nhưng Quy Nhạn đã chen vào: “Nô tỳ hiểu rồi. Chu quản sự, chúng ta đi thôi.” Câu sau là nói với Chu Tường.

Chu Tường bất đắc dĩ, chỉ biết thở dài liên tục.

Khi ba người rời đi, Tề quản sự vẫn ra tiễn, tiểu đồng gác cổng cũng lễ độ ôn hòa, hoàn toàn không để lộ vẻ hờ hững đã phơi bày suốt cả buổi chiều.

Trên xe ngựa, Quy Nhạn hạ giọng nói: “Nô tỳ còn tưởng rằng Quốc công gia sẽ nể chút tình xưa...”

Lâm Chiêu Chiêu ho khan một tiếng.

Quy Nhạn tự biết lỡ lời, vội vàng lấy hộp bánh thập cẩm đưa ra: “Tam phu nhân, người dùng chút gì lót dạ trước đã.”

Lâm Chiêu Chiêu cầm lấy một miếng bánh gạo nếp đã nguội, chậm rãi nhai nuốt.

Bùi Thiệu chẳng những không gặp bọn họ, lại còn bày ra vẻ khách khí, chẳng khác gì đùa cợt, cho người ta chút hy vọng rồi lại khiến người ta thất vọng.

Cũng may, nàng chưa từng trông mong điều gì.

Xe ngựa men theo phố Đông về ngõ Bắc, dừng lại trước cửa phủ Bắc Ninh Bá. Lâm Chiêu Chiêu vừa bước vào phủ, đã thấy Lý Hoan đang đứng trước cửa cùng lão thái quân đi qua đi lại.

Lý Hoan vừa trông thấy nàng, lập tức bước tới đón, vẻ mặt kích động: “Tam phu nhân! Nhị gia vừa từ trong cung trở về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play