Đây là lần thứ hai Lâm Chiêu Chiêu bước chân vào phủ Tĩnh quốc công.
Khác hẳn với lần trước chỉ dừng lại ở cửa ôm Hạ, lần này, gã sai vặt đưa nàng cùng Quy Nhạn xuyên qua giác môn, ánh sáng từ những dải hồng hoa lệ của phủ dần dần soi rọi vào mắt.
Tòa phủ đệ rộng lớn, nhà cửa lầu các san sát nối nhau, ngói lưu ly xanh biếc, lan can khảm ngọc chạm trổ tinh xảo. Lối đi lát đá lục lăng sạch sẽ sáng loáng, khung cảnh trong vườn được trau chuốt cẩn thận, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, cây cối núi giả xen lẫn hài hòa, phong thái vừa cổ kính vừa trang nghiêm, lại không mất đi vẻ hoa lệ kiều diễm.
Một cơ nghiệp tích tụ từ trăm năm thế gia công huân mới có thể gây dựng nên như vậy. So ra, cảnh trí ở Bá phủ có phần nhỏ hẹp tầm thường.
Không bao lâu, gã sai vặt đưa các nàng tới trước một gian nhà treo biển “Thủy Vân Trai”. Trước cửa có một nha hoàn cao gầy đứng chờ, thần sắc bình thản, không lộ vẻ tò mò, chỉ yên lặng cúi đầu vén rèm.
Lâm Chiêu Chiêu hơi khựng lại.
Nơi này, dường như không phải là chỗ người ngoài như nàng nên bước vào.
Thôi thì cũng là do Bùi Thiệu sắp xếp, nàng còn nghi ngờ gì nữa.
Đi qua tấm bình phong gỗ đen chạm vân mạ vàng, chính sảnh đặt một bàn dài gỗ lim khắc hoa sen, hai bên là ghế mũ quan cùng bàn vuông nhỏ, hiển nhiên là nơi tiếp khách.
Chưa dừng lại, gã sai vặt lại dẫn nàng vòng qua tủ ngăn và kệ trưng đồ cổ, đi sâu vào bên trong, thì ra còn có một gian phòng nhỏ đặt giường rộng, chăn gối mềm mại, một bên có bàn ghế đồng chất liệu, trên bàn là sách vở bày lộn xộn cùng một chiếc lò tay tráng men bằng đồng đã cũ.
So với bên ngoài, nơi đây phảng phất một mùi hương thanh lãnh nhàn nhạt—tựa như mùi tùng ẩn vào trong gió.
Rõ ràng đây là nơi thường ngày Bùi Thiệu dùng để nghỉ ngơi.
Gã sai vặt nói: “Thủy Vân Trai là chỗ Quốc công gia tiếp khách và làm việc. Lát nữa ngài còn có khách khác, mời phu nhân tạm chờ tại đây một lúc.”
Lâm Chiêu Chiêu khẽ gật đầu.
Gã sai vặt lại liếc sang Quy Nhạn, thấp giọng: “Tỷ tỷ không phải khách, không tiện lưu lại. Xin mời ra nhĩ phòng chờ một lát.”
Từ lúc bước vào phủ, Tề quản sự đã gọi Chu Tường đi xử lý công chuyện, giờ lại để Quy Nhạn tránh mặt. Quy Nhạn liếc nhìn Lâm Chiêu Chiêu một cái.
Lâm Chiêu Chiêu chỉ ngập ngừng trong chớp mắt, sau cùng vẫn gật đầu.
Cũng chẳng cần kiêng dè gì, nàng từng là người có chồng, Bùi Thiệu cũng đâu phải là kẻ sẽ quay đầu lại nhai cỏ cũ.
Ba năm, một nghìn ngày đêm, hắn đã sớm không còn bận lòng.
Như khi nãy, lúc gặp nhau nơi cửa chính, hắn xuống ngựa, sải bước dài đi tới, không thèm liếc nàng lấy một cái, cứ thế lướt qua trong gió lạnh lẽo.
Giây phút ấy, Lâm Chiêu Chiêu vừa xấu hổ vừa buồn cười—vì trong lòng vẫn thầm nghĩ hắn sẽ dừng lại, nói với nàng một câu gì đó, dù là châm chọc.
Kết quả, cái gì cũng không có.
Chỉ để lại một cơn gió lạnh lùa qua tay áo nàng.
Lâm Chiêu Chiêu lặng lẽ thở ra một hơi, nói: “Ta có một việc muốn hỏi rõ.” Nàng dừng lại, không biết nên xưng hô thế nào, cuối cùng đành hỏi: “Quốc công gia rốt cuộc canh giờ nào mới gặp ta?”
Gã sai vặt suy nghĩ một chút: “Hôm nay có Đới đại nhân và Lý đại nhân tới phủ, chắc không lâu nữa đâu, xin phu nhân nhẫn nại một lát.”
Lại là chờ.
Không chừng lần này, chẳng qua chỉ là đổi chỗ chờ mà thôi.
Lâm Chiêu Chiêu âm thầm hạ quyết tâm—nếu Bùi Thiệu còn giỡn nàng lần nữa, thì tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba.
Chờ gã sai vặt và Quy Nhạn rời đi, nàng mới chậm rãi ngồi xuống. Từ xa, ngoài cửa truyền đến tiếng trò chuyện.
Qua kẽ hở của tủ ngăn và giá đồ cổ, nàng nhìn ra sảnh trước—Bùi Thiệu đã thay triều phục, khoác áo choàng sọc mây huyền thiên địa viền đỏ sậm, thân hình cao lớn như cây tùng xanh, tuấn nhã đĩnh đạc. Chỉ nhìn nghiêng, đã thấy khí độ bất phàm.
Hai vị khách nhân, một người mặc đạo bào nguyệt bạch, khuôn mặt nho nhã, tuổi ngoài ba mươi; người còn lại vận triều phục võ quan tam phẩm, thân hình cao lớn oai vệ, rõ là võ tướng.
Ngay cả quan tam phẩm, khi đứng trước mặt Bùi Thiệu cũng phải khép nép cung kính.
So ra, phụ thân Tiêu thị chỉ là quan ngũ phẩm, ở Bá phủ có thể làm chỗ dựa cho Tiêu thị, nhưng muốn cầu kiến Bùi Thiệu, căn bản không có cửa.
Như lời Tiêu thị từng nói, muốn kết giao với phủ Tĩnh Quốc công, còn bao nhiêu người chen chúc tìm cơ hội mà chẳng được.
Ba người kia không khách sáo mấy câu, lập tức vào việc chính.
Lâm Chiêu Chiêu cũng không cho rằng mình đang nghe điều gì cấm kỵ—nếu thật sự cơ mật, Bùi Thiệu sẽ không để nàng ngồi đây.
Nhưng võ tướng vừa mở miệng liền nói tới chuyện chiêu binh, nhắc đến biến động trong cấm vệ hoàng cung do Đông cung mưu nghịch.
Lâm Chiêu Chiêu giật mình - chuyện này, nàng nghe được không?
Chẳng lẽ như trong thoại bản, vì nghe điều không nên nghe, mà bị... diệt khẩu?
Bùi Thiệu chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, đợi võ tướng nói xong mới mở lời:
“Nói xong rồi à?”
Thanh âm của hắn trầm thấp như rượu lâu năm, đậm đà mà dư vị kéo dài.
Nhớ năm đó, lúc hắn là thiếu niên, giọng nói còn thô lỗ, từng bị nàng trêu là “giống vịt đực kêu”. Không biết bắt đầu từ năm Thái Xương nào, giọng hắn bỗng trở nên ổn trọng như vậy.
Hiện giờ, còn sâu hơn ba năm trước mấy phần.
Võ tướng khom người: “Dạ, đại nhân.”
Bùi Thiệu hơi nhướng mày, chợt giọng trở nên lạnh: “Hổ Vệ Sở đã bị cắt xén, ngươi xử lý rồi à? Đới Lan Nguyên, ngươi muốn bảo vệ ai?”
Giọng hắn không cao, vẫn như ban nãy, nhưng từng chữ như đè nặng lên n.g.ự.c người ta, khiến ai nấy đều nín thở.
Đừng nói vị võ tướng kia mồ hôi túa ra, đến Lâm Chiêu Chiêu ngồi phía sau vách cũng không dám thở mạnh.
Nàng tròn mắt, thần trí khẽ run.
Giờ phút này, hắn đang vô cùng tức giận - không gầm, không nạt, mà khiến người ta phát lạnh từ tâm can.
Ánh mắt nàng vẫn dừng trên sườn mặt Bùi Thiệu, lòng lại trôi về ngày xưa.
Năm ấy ở Tây Bắc, Lâm Chiêu Chiêu không có mẫu thân. Phụ thân nàng, Lâm Thượng, vốn là người thô kệch, nuôi nữ nhi như con trai, suốt ngày bận rộn luyện binh đánh giặc, rong ruổi sa trường, căn bản chẳng quản đến nàng. Trong phủ chỉ thuê một lão nhân mở một mắt nhắm một mắt trông nom, nàng từ nhỏ đã quen tự sinh tự diệt, quá rảnh rỗi bèn tha hồ chạy nhảy khắp nơi, nghịch ngợm như nam hài.
Mỗi ngày, nàng đều mặc áo ngắn tay, quần xắn tới gối, đầu tóc thì tự túm lên đỉnh đầu, vụng về đến tức cười. Lại thêm lúc ấy tuổi còn nhỏ, mặt mũi non nớt chưa định hình, bị ánh nắng chói chang nơi Tây Bắc thiêu tới đen nhẻm, chẳng có chút dáng vẻ nữ nhi.
Từ lần hãm hại Bùi Thiệu tới nay, cũng đã gần nửa năm. Trẻ con tính tình chóng quên, Lâm Chiêu Chiêu suýt nữa chẳng nhớ nổi chuyện “thất đức” mình từng làm.
Hôm ấy, Lâm Thượng có việc đến phủ Tĩnh Quốc công bái phỏng, Lâm Chiêu Chiêu ở nhà buồn chán, bèn quấn lấy phụ thân, đòi theo đến phủ. Lâm Thượng vào bàn chính nghị sự cùng Quốc công gia, còn nàng thì chạy ra hoa viên chơi.
Là một ngày nắng hanh gần chớm đông, mặt hồ trong phủ Tĩnh Quốc công đã phủ một lớp băng mỏng. Lâm Chiêu Chiêu ngồi xổm bên hồ, chăm chú nhìn mặt nước, mong ngóng một bóng cá thoắt ẩn hiện.
Nơi Tây Bắc nước không nhiều, vào đông lại càng khô hạn, đã một tuần nàng chưa được tắm rửa. Nhưng hồ trong phủ Tĩnh Quốc công lại dẫn nước tuyết trên núi về, dù giữa mùa đông, nước vẫn đầy ăm ắp. Điều đó khiến nàng ngưỡng mộ vô cùng—mỗi đêm trước khi ngủ, nàng đều tưởng tượng mình hóa thành một con cá, bơi lội thong dong trong hồ phủ Quốc công, tha hồ vùng vẫy trong làn nước sạch mát mà chẳng sợ bị bẩn.
Dĩ nhiên, lúc ấy nàng nào biết, có một ngày chính mình thật sự sẽ rơi xuống hồ ấy.
Mải nhìn mặt nước, nàng không hay có người từ phía sau lặng lẽ tiến lại gần.
Chỉ một thoáng sau, sau lưng nàng bị ai đó đạp mạnh một cái.
Lực không lớn, như trò trêu đùa mèo con ch.ó nhỏ, nhưng với thân thể còn chưa đầy mười tuổi, lại đang ngồi không vững bên mép hồ, cú đá ấy chẳng khác nào một cú xô ngã. Lâm Chiêu Chiêu cả kinh, mất thế, thân mình đổ chúi về trước, “bùm” một tiếng rơi tõm xuống nước.
Kẻ đạp nàng, không ai khác chính là Bùi Thiệu—người vẫn nhớ rõ nàng từng bán đứng hắn.
Dưới nước, Lâm Chiêu Chiêu vùng vẫy liên hồi.
Nước mùa đông lạnh như cắt, hàn khí từ làn da thấm sâu vào xương cốt, khiến người ta chỉ muốn run rẩy cả tạng phủ. Xiêm y trên người uống no nước, nặng trĩu như đá. Lâm Chiêu Chiêu từ nhỏ sống ở Tây Bắc, vốn không biết bơi, bị sặc mấy ngụm liền, ngay cả hai tiếng “cứu mạng” cũng chẳng kêu nổi.
Bùi Thiệu trên bờ thấy tình hình không ổn, sợ hãi đến mặt trắng bệch, lập tức nhảy xuống cứu người.
Kết quả là, một người té, một người cứu—rốt cuộc cả hai cùng suýt bị đông lạnh thành người băng.
Lâm Chiêu Chiêu được đưa lên, bọc trong chăn nhung dày cộm, cả người run rẩy, hàm răng va lập cập. Vừa rót canh gừng vừa xì mũi không ngừng.
Còn Bùi Thiệu, thân mặc xiêm y ướt sũng, chẳng được thay, quỳ gối nơi đại sảnh—ngay trước mặt Quốc công gia.
Lão Quốc công gia giận đến mức râu ria rung lên, tay cầm roi mây chỉ thẳng vào mặt Bùi Thiệu, quát lớn:
"Con nói thật đi, có phải chính con đã đạp tiểu hài Lâm gia xuống hồ không?"
Bùi Thiệu nét mặt cứng đờ, cố chấp đáp:
"Ta không định để hắn rơi xuống nước."
Hắn vốn chỉ muốn hù dọa nàng một phen, để nàng chừa cái tật dám bày mưu bán đứng người khác, nào ngờ lại thành ra thế này.
Lão Quốc công gia giơ cao roi mây, giận dữ nói:
"Con có từng nghĩ tới không? Trời lạnh thế này, nó lại không biết bơi, nếu quả thực xảy ra chuyện, con tính làm sao cho phải?"
Lâm Thượng đứng một bên, nhất thời không biết nên can hay không, đành hòa giải:
"Công gia bớt giận, Thiếu tướng quân cũng đâu phải cố ý..."
"Chính vì không cố ý mới càng đáng trách!" Lão Quốc công gia quát: "Nó không hiểu đạo lý, lại chẳng biết lượng sức, có thể dùng hai chữ 'vô tâm' để phủi sạch hậu quả được sao?"
Lâm Thượng nhất thời nghẹn lời, chỉ cười gượng:
"Ách... không phải vẫn ổn đó sao..."
Roi mây giáng xuống, tiếng rít vun vút xé gió. Lão Quốc công gia vừa đánh vừa mắng:
"Bùi Thiệu, ta ngày thường dạy con đọc binh thư, học cách làm người, biết mưu lược rồi mới hành động. Những điều đó, con bỏ vào tai nào, để rơi mất ở đâu hả?"
"Con như vậy, còn dám nói sẽ cầm quân nơi sa trường? Còn muốn ta đem binh quyền Tây Bắc giao cho con? Thật khiến ta thất vọng!"
Bùi Thiệu vốn định cãi lại, nhưng vừa nghe đến binh quyền, môi mím chặt, tay cũng siết thành quyền, mắt đỏ hoe mà chẳng hé nửa lời.
Lão Quốc công gia nổi giận không ngớt:
"Con muốn được tha, thì xin lỗi Chiêu Chiêu đi!"
Bùi Thiệu bướng bỉnh cắn môi, không chịu mở miệng.
Roi mây cứ thế rơi xuống từng đợt, chẳng cần chạm vào da thịt cũng đủ biết đau đớn nhường nào. Vậy mà Bùi Thiệu chỉ cắn răng chịu đựng, mắt hoe đỏ, không rên, không khóc, một tiếng cũng không kêu.
Phu nhân Quốc công lấy khăn che mặt, ngồi bên khóc sụt sùi. Đám nha hoàn, sai vặt cũng không nỡ nhìn cảnh ấy, người nào người nấy đều quay mặt đi. Chỉ có Lâm Chiêu Chiêu, vẫn ôm bát canh gừng, ngồi đó vừa húp vừa nhìn Bùi Thiệu bị đánh, khóe miệng còn cong lên, cười sung sướng.
Nàng vốn chẳng thương hại kẻ điên đã xô nàng xuống nước.
Bùi Thiệu quay đầu lại nhìn, ánh mắt vẫn không phục, nhưng Lâm Chiêu Chiêu lại càng cười tươi hơn, trong lòng như có hoa nở.
Sau này nhớ lại, nàng mới học được một câu, rất hợp để nói về tâm trạng hôm ấy: Hả hê khi người gặp họa.
Chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Lâm Chiêu Chiêu về phủ chẳng việc gì, thân thể vẫn cường tráng, còn chạy nhảy lên mái ngói chơi. Bùi Thiệu thì khác, vì lạnh mà nhiễm phong hàn, lại bị đánh thêm trận nữa, thành ra sốt cao mấy ngày không dậy nổi.
Lâm Thượng áy náy, liền dẫn Lâm Chiêu Chiêu đến thăm.
Trước lúc đi, còn không quên căn dặn:
"Nhớ thấy người phải kính cẩn, gọi cho rõ 'Thiếu tướng quân', không được vô phép. Còn phải xin lỗi, an ủi ngài ấy vài câu."
Lâm Chiêu Chiêu nhíu mày:
"Chuyện bệnh là do chính hắn gây ra, sao con phải xin lỗi?"
Lâm Thượng ôm trán than:
"Trời ơi, nuôi con gái sao còn khó hơn đánh giặc... Thôi thôi, đến đó rồi, con đừng nói gì là được."
Hai người đến nơi, Bùi Thiệu nằm trên giường, người gầy đi, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, vừa nhìn đã biết chưa quên trận đòn hôm nọ.
Lâm Thượng còn có việc, định đi tìm Quốc công gia, Bùi Thiệu liền cất tiếng:
"Lâm thúc, để hắn ở lại, ta có chuyện muốn nói."
Lâm Thượng hơi do dự, nhưng Lâm Chiêu Chiêu lại gật đầu, nàng cũng không muốn gặp lão Quốc công nghiêm khắc kia, nên đành ở lại.
Bùi Thiệu nhìn nàng chằm chằm, hỏi:
"Ngươi tên gì?"
Lâm Chiêu Chiêu đang nghịch lò đồng, chẳng thèm quay đầu:
"Lâm Chiêu Chiêu."
"Chiêu Chiêu? Sao nghe như tên đàn bà lắm chuyện vậy?" Hắn bĩu môi.
Lâm Chiêu Chiêu nhướng mày:
"Là 'Lâm Chiêu', mọi người thân quen gọi ta là 'Chiêu Chiêu' thôi."
"À, Lâm Triều." Hắn cố ý gọi sai, rồi ngoắc ngoắc tay:
"Lại đây."
Lâm Chiêu Chiêu bán tín bán nghi, lòng nhủ đừng dại dột dây vào chó điên, nhưng nghe hắn nói:
"Ta có hạt dẻ rang ngon lắm, ngươi ăn bao giờ chưa?"
Lâm Chiêu Chiêu lắc đầu.
"Vậy lại đây, ta cho ngươi ăn, không lấy tiền."
Trẻ con vốn tham ăn, Lâm Chiêu Chiêu cũng không ngoại lệ. Hơn nữa nàng còn chưa hiểu tính khí quái đản của Bùi Thiệu. Thấy hắn đẹp trai lại ra vẻ thân thiện, nàng cũng tò mò bước tới:
"Hạt dẻ ở đâu?"
Bùi Thiệu đưa nắm tay ra:
"Đây."
Lâm Chiêu Chiêu nhìn bàn tay trắng nõn mà cứng như sắt thép kia, hơi ngờ vực. Quả nhiên, khi hắn xòe tay ra, chẳng có gì cả.
Lúc nàng định lui, đã không kịp nữa. Bùi Thiệu túm lấy tay nàng, kéo mạnh:
"Lại đây đi!"
Và thế là... hai người đánh nhau.
Bùi Thiệu có lực, nhưng lưng có vết thương, động tác không linh hoạt. Lâm Chiêu Chiêu nhỏ người nhưng lanh lợi, một trận đánh ngang tay, không ai chịu ai.
Tiếng động lớn vang lên, đến khi nha hoàn bên ngoài hỏi có chuyện gì, hai người lại đồng lòng ngừng tay.
"Không có gì!" – Bùi Thiệu đáp.
Đợi người đi khuất, lại tiếp tục đánh.
Kết quả, vết thương của Bùi Thiệu nứt toác, m.á.u chảy không ngừng, nha hoàn kinh hãi hét lên. Hắn lại nói là do lúc xuống giường bị ngã. Lâm Chiêu Chiêu thì đi cà nhắc, về nhà bảo là vấp té.
Chẳng ai biết hai người đã giao đấu một trận long trời lở đất.
Từ đó, Lâm Chiêu Chiêu âm thầm mắng hắn là "chó điên", còn Bùi Thiệu thì mỗi lần thấy nàng lại híp mắt, nhìn không thuận.
Có lần nhớ lại chuyện cũ, Lâm Chiêu Chiêu hỏi:
"Ngươi khi ấy mười lăm, mười sáu rồi, sao còn nhỏ mọn tính toán với đứa bé chín tuổi như ta?"
Bùi Thiệu ngậm cọng cỏ xanh trong miệng, mắt lim dim, thong dong đáp:
"Bọn họ đều gọi ta là Thiếu tướng quân, ngươi có biết chữ 'Thiếu' kia là gì không?"
Lâm Chiêu Chiêu tò mò:
"Không phải là còn trẻ sao?"
Bùi Thiệu nhếch miệng:
"Phải, ta cũng là tiểu hài tử. Dựa vào đâu phải nhường ngươi?"
Thiếu niên năm ấy từng náo động như trẻ thơ, bóng dáng mơ hồ đè lên sườn mặt nam nhân kia, thoắt cái liền tiêu tán.
Lâm Chiêu Chiêu chầm chậm rũ mắt xuống.
Quả thực, giữa hai người vẫn còn vài phần tương tự, song khác biệt lại nhiều không kể xiết — đủ để vùi lấp bóng hình thiếu niên trong hồi ức.
Chỉ là, nàng nhìn hắn như người xa lạ; mà hắn, chẳng phải cũng thế sao? Gặp gỡ nơi cửa lớn chỉ thoáng trong chớp mắt, chưa kịp nói một lời, hắn đã sai người đưa nàng rời đi. Giữa họ, sớm chẳng khác chi hai kẻ qua đường.
Không vướng nợ, chẳng ràng buộc, lòng nàng từ lâu đã phẳng lặng như nước thu.
Tất thảy, đều là chuyện cũ.
Lâm Chiêu Chiêu không nhìn ra phố nữa, ánh mắt dừng lại nơi căn phòng nhỏ tĩnh lặng. Trên bàn, sách vở bày loạn: có du ký, có thi tập, cũng có cả văn thư luật pháp triều đình. Nàng tiện tay lật một quyển du ký, ngón tay mân mê bìa sách, từng tờ từng tờ lật qua, tiếng cười nói ngoài kia dần dần xa xôi, chẳng còn vọng lại bên tai.