So với miền Bắc, đất phương Nam ẩm thấp hơn nhiều. Nhất là bước sang tháng Sáu, tiết trời vẫn oi bức, mặc y phục vào người, chỉ cần ra chút mồ hôi là dính nhớp khó chịu.
Đêm khuya, Tiêu thị trằn trọc không ngủ được, bèn trở dậy. Dương Lan Chi nằm bên cạnh, ngủ say như không mang điều gì trong lòng, chẳng hề hay biết động tĩnh của nàng ta.
Tiêu thị nhẹ tay vén tóc cho con gái, tìm lấy chiếc quạt hương bồ, quạt từng nhịp nhẹ nhàng.
Ba người các nàng ở trong sương phòng phía tây dinh phủ, nơi ấy đã được Lâm Chiêu Chiêu sai người thu dọn sạch sẽ, mới để các nàng vào ở. Tiêu thị và Lan Chi ở chung một phòng, còn Lan Anh nằm riêng một gian nhĩ thất. Trong phòng đều có đặt bồn nước đá, lại đốt ngải cứu xua muỗi — Lâm Chiêu Chiêu không phải chủ nhà khó tính, ngược lại hết sức tử tế.
Nghĩ đến Dương Khoan bị đày đi xa, nay sống c.h.ế.t chưa rõ; nghĩ đến thân phận nô tịch của Chi tỷ nhi; lại nghĩ đến đêm nọ, cảnh Bùi công gia ôm hôn Lâm Chiêu Chiêu trước bao người — Tiêu thị chỉ biết thở dài một tiếng.
Nàng ta từng trải nhân tình thế thái, nhìn một người nam có thật tâm hay không, chỉ liếc mắt là tỏ tường.
Trước kia còn tưởng Lâm Chiêu Chiêu chỉ là được sủng ái nhất thời. Giờ nghĩ lại, chẳng qua là mình ăn không được nho, mới quay sang bảo nho chua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT