Trời mưa suốt một ngày, đến khuya mới tạnh. Nước mưa vẫn nhỏ giọt từ mái hiên xuống, tiếng vang lộp độp nghe rất rõ, có chút dễ chịu.
Trước khi đi ngủ, Quy Nhạn giúp Lâm Chiêu Chiêu thay thuốc ở chân. Tuy vết thương không ảnh hưởng việc đi lại, nhưng để đề phòng, vẫn phải bôi thuốc cẩn thận. Xong việc, cô kéo rèm cho Lâm Chiêu Chiêu, tắt nến rồi rời đi.
Lâm Chiêu Chiêu nằm thẳng người, nhẹ nhàng lắc cổ chân.
Nàng bỗng nhớ lại chuyện ban ngày, khi Lý Chương phát hiện nàng từng học võ, vẻ mặt của y lúc đó ngạc nhiên chẳng khác gì mấy người trước kia. Bây giờ nhìn nàng, ai cũng chỉ thấy vẻ trầm tĩnh, ôn hòa, chẳng còn thấy nét sắc bén năm xưa.
Nàng mơ màng nhớ lại, ngày xưa, nơi đồng cát vàng trải dài và trời cao lồng lộng, khuôn mặt non nớt của nàng từng hừng hực khí thế, một mình cưỡi ngựa dưới nắng gắt.
Khi đó, nàng vẫn chưa lớn hẳn, lại ăn mặc lôi thôi, nước da sạm nắng, nhìn giống con trai hơn là con gái. Qua Tết năm ấy, sau một lần bị trêu chọc vì bị nhầm là ăn mày, Lâm Chiêu Chiêu quyết định không cố hòa nhập với ai nữa. Con trai thì chê nàng là con gái, con gái thì bảo nàng dơ bẩn. Vậy thì một mình vẫn hơn.
Lúc đó, Bùi Thiệu từng nói một câu: “Nam nhi thì đọc sách hoặc ra chiến trường.” Tuy không an ủi được nàng, nhưng lại khiến nàng suy nghĩ. Nàng muốn học võ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play