🌸 Văn án 🌸
Sinh ra trong phủ Quốc công, Thẩm Minh Ngữ vì bảo vệ mẫu thân yếu thế mà từ nhỏ phải cải trang thành nam nhi, sống dưới thân phận “ lục thiếu gia”.
Một lần ngoài ý muốn ngã ngựa, nàng mơ thấy bản thân mình chỉ là một nhân vật trong thoại bản là “đệ đệ giả” của nam chính Tiêu Thành Quân. Vì sợ bí mật bị hắn phát hiện, nàng luôn dung túng người khác sỉ nhục, chèn ép hắn, đẩy hắn vào vực sâu thù hận và đen tối.Cho đến khi hắn nắm quyền khuynh thiên hạ, mang theo oán hận quay về nàng cũng không thoát khỏi kết cục thảm khốc.
Tỉnh giấc giữa cơn mộng cả người đầy đầy mồ hôi lạnh, Thẩm Minh Ngữ bàng hoàng khi phát hiện huynh trưởng người sau này sẽ nắm trong tay quyền cao chức trọng nay chỉ là một thiếu niên mảnh khảnh, thân thế thấp kém, bị người khinh thường, đang bị phạt thay nàng, thân hình gầy gò cuộn trong góc, ánh mắt như thú non bị thương…
Hàng mi dài khẽ run, đôi mắt nhòe nước ẩn nhẫn, Thẩm Minh Ngữ do dự rồi cuối cùng vươn tay về phía hắn chỉ mong tương lai có thể xoay chuyển vận mệnh.
—
Để thay đổi kết cục bi thảm trong mộng, Thẩm Minh Ngữ tìm mọi cách lấy lòng huynh trưởng, chỉ mong khi hắn nắm quyền, sẽ nể tình mà buông tha nàng.
Nhưng ai ngờ... cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện bí mật.
Một đêm mưa, nàng vô ý lạc vào phòng hắn, ánh nến lập lòe chiếu lên gương mặt trầm tĩnh kia, khiến nàng run rẩy cầu xin:
“Tam ca, cầu huynh… giữ kín giúp muội.”
Nhưng hắn chỉ chậm rãi nhếch môi, mắt sâu như đáy hồ:
“Muội muội, sao không để ta cùng muội nói cho rõ ràng?”
Từ đó, quan hệ giữa họ ngày càng rối rắm. Nàng dè dặt tiếp cận, hắn âm thầm tính kế, từng bước kéo nàng vào lưới tình giăng sẵn.
Cho đến ngày hắn được chỉ hôn, nàng cười nhạt:
“Chúc mừng tam ca, muội cũng nên gả chồng rồi.”
Hắn siết chặt tay áo, ánh mắt tối sầm,…
Đêm quyền thần thành hôn, ai nấy đều xôn xao: Người luôn lãnh đạm vô tình, nay lại vì ai mà dụng tâm đến thế?
Giữa tân phòng yên tĩnh, Thẩm Minh Ngữ run rẩy cởi bỏ hỉ phục đỏ thẫm, định mở cửa sổ đào hôn nhưng cửa sổ đã bị khóa.
Phía sau là vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo nàng. Hơi thở hắn nóng bỏng:
“Ca ca, huynh điên rồi sao…?”
“Đúng vậy. Ta điên rồi, vì muội mà điên mất rồi.”