Bán Hạ và Liên Kiều vừa lau nước mắt, liền vội vàng tiến lên hầu hạ.
Tiêu Thành Quân bước đến bên giường, lặng lẽ nhìn hai nha hoàn thay nhau lau mồ hôi trán, gương mặt và cánh tay cho Thẩm Minh Ngữ. Trong tay áo, những ngón tay hắn vô thức siết chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch.
Thiếu niên kia nằm yên trong ổ chăn, sắc mặt trắng bệch như giấy, đôi môi đỏ rực một cách bất thường. Hàng mi khẽ run, giữa mày nhíu chặt như đang chịu đựng điều gì, miệng khẽ mấp máy gọi một tiếng: “Mẫu thân…”
Tiêu Thành Quân yên lặng nhìn nàng thật lâu, rồi chậm rãi đưa tay chạm lên trán nàng, nhẹ nhàng xoa dịu nếp nhăn giữa mi tâm.
Thực sự… chỉ là ảo giác của hắn thôi sao?
Nhìn thân thể gầy yếu, mảnh mai kia, lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc phức tạp khó tả. Bao suy đoán không ngừng nảy sinh trong tâm trí, tựa như từng sợi dây leo từ lòng đất trồi lên quấn lấy lòng hắn, song dù nghĩ trăm lần cũng không thể nào lý giải.
Lão phu nhân ngồi một bên, trông thấy hắn mãi không nói lời nào, đáy lòng khẽ dao động, thở nhẹ một tiếng: “Ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT