Không rõ từ khi nào, bên ngoài lại lặng lẽ rơi xuống một trận mưa xuân, tiếng mưa tí tách đập vào ngói hiên, mang theo cái rét lạnh đầu xuân, từng giọt từng giọt thấm vào lòng người, khiến không khí trong phòng càng thêm ngột ngạt, ẩm ướt như có thể kết lại thành sương mù.
Bán Hạ bị một câu lạnh nhạt của Tiêu Thành Quân dọa cho hô hấp đông cứng, tay nâng vạt chăn cũng lúng túng không biết nên tiếp tục hay dừng lại.
Không khí trong phòng nặng nề đến độ tựa hồ có thể ngưng thành nước.
Ánh mắt Tiêu Thành Quân vẫn như thường ngày lãnh đạm, sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Hắn chẳng nói một lời, nhưng chỉ cần đứng đó, đã đủ khiến Bán Hạ và Liên Kiều toàn thân căng cứng, ngay cả hô hấp cũng nhẹ dần đi, không dám làm ra động tác dư thừa nào.
Lùi lại một bước, hắn dường như đã hiểu ra điều gì.
“Chợt nhớ tới hai câu kinh còn bỏ sót, ta ra ngoài chép bổ sung một lượt.” Giọng hắn nhàn nhạt, lời nói không chê vào đâu được, nhưng ánh mắt dừng lại chỗ Bán Hạ lại khiến người ta run rẩy. Nói xong, hắn xoay người rời đi, dáng đi thẳng tắp không phát tiếng động, bóng lưng khuất sau lớp mành trúc rủ xuống, như sóng ngầm bất động mà khiến người ta hoảng loạn.
Đợi đến khi bóng người kia khuất hẳn sau bình phong, Bán Hạ và Liên Kiều mới thở phào một hơi, như vừa thoát khỏi một tầng áp lực vô hình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT