Thẩm Minh Ngữ chịu ảnh hưởng không ít, từ sớm đã mang lòng kính trọng với giới văn nhân. Ba năm trước, khi Chương lão cáo lão hồi hương về Trực Lệ, nàng từng bái ông làm thầy, theo học một đoạn thời gian.
Dù là tình nghĩa cũ, hay đạo lý làm người, nàng hôm nay tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn.“Tiểu hầu gia hôm nay ầm ĩ giữa phố như vậy, e rằng ngày mai đã có lời dèm pha truyền tới tai các vị đại nhân. Ngài dù có giận trong lòng, cũng không nên vì thế mà lỗ mãng hành xử.”
Nàng ho nhẹ một tiếng, rồi chắp tay nhẹ thi lễ, tiếp lời: “Thái tử điện hạ vừa mới cảm phong hàn, lúc này đang cần tĩnh dưỡng. Thân là thư đồng bên người, hành sự càng phải cẩn trọng, không thể khiến điện hạ bận tâm thêm vì chút việc không đâu.”
Ánh nắng buổi trưa vàng óng như rót mật, nhẹ nhàng phủ xuống sườn mặt thiếu nữ, khiến nước da trắng mịn như ngọc càng thêm nổi bật, đôi mắt trong veo nhìn thẳng về phía thiếu niên.
Viên Vi Thiện khẽ rũ mắt, đánh giá nàng một lượt, ánh nhìn sâu như hồ nước đầu xuân, khoé môi mím chặt, ẩn nhẫn vẻ giận dữ đang sôi sục.
Một thoáng sau, hắn bỗng bật cười, thanh âm khàn khàn mà trêu tức:“Thẩm thế tử quả thực giỏi lấy lòng người.” “Ngươi dựa vào việc được Thái tử điện hạ coi trọng, thật cho rằng ta không dám nổi giận?”
Bên trong tay áo rộng thùng thình, Thẩm Minh Ngữ lặng lẽ siết chặt bàn tay, trái tim như treo lơ lửng, nhớ tới khi nãy hắn ra tay hung bạo, nàng chỉ cảm thấy khó thở, ngực tức như nghẹn một cơn gió mạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play