Gió lạnh lướt qua, ánh nến lay lắt như sắp tắt đến nơi. Bóng người cao gầy trước mắt cũng theo ánh sáng mà lay động, thoắt ẩn thoắt hiện như một ảo ảnh trong đêm mưa.
Giữa hàng mày kiếm của Tiêu Thành Quân, thần sắc ngày càng tệ, sắc mặt cũng dần tái nhợt. Dưới thái dương, từng giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ trượt xuống, ướt đẫm sườn mặt trắng như tuyết.
Thẩm Minh Ngữ nhìn mà trong lòng trào dâng một nỗi phức tạp khó tả. Nàng biết rõ, nam tử trước mặt không như vẻ ngoài bình tĩnh thản nhiên, nếu cứ cố chấp chịu đựng, chỉ sợ chẳng bao lâu sẽ gục ngã tại chỗ.
Dược hiệu trong cơ thể rốt cuộc cũng phát huy tác dụng, đầu óc nàng tỉnh táo hơn vài phần. Nhớ tới những lời đồn thổi hoang đường trong thoại bản, từng câu từng chữ đều là vết dao vô hình làm tổn thương hắn, lòng nàng không khỏi dâng lên một tia áy náy mơ hồ.
Không biết là vì xúc động nhất thời hay là ma xui quỷ khiến, nàng lại đưa bình ngọc ra lần nữa, giọng nói theo đó cũng dịu đi vài phần: “Tam ca… Thân thể huynh vốn đang bị thương, lại chịu gió lạnh thế này… Chi bằng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trong phòng tĩnh mịch, chỉ còn tiếng mưa rơi hỗn loạn bên ngoài và âm thanh rèm cửa nhẹ nhàng lay động theo gió.
Ngọn đèn dầu ngoài điện len qua khung cửa sổ, rọi xuống khuôn mặt tái lạnh của thiếu niên, tựa hồ phủ lên một tầng ánh sáng mờ nhợt nhạt.
Cuối cùng, Tiêu Thành Quân cũng nhàn nhạt nhấc mi mắt, ánh mắt rơi về phía nàng.
Chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua, mà Thẩm Minh Ngữ lại như bị nhấn chìm trong cơn sóng ngầm lạnh lẽo. Cổ họng nơi từng bị lưỡi dao kề sát bỗng ẩn ẩn đau nhói, khiến nàng theo bản năng thu người lại.
Ánh nhìn kia, tuyệt đối không thể gọi là ôn hoà.
Nàng siết chặt bình ngọc trong tay, khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mức.
Tiêu Thành Quân mím môi, trong mắt là sóng ngầm sâu không lường được, tựa như biển cả giữa đêm đông — tĩnh mịch, nhưng mang theo sức mạnh muốn nuốt chửng tất cả.
Hắn không nói lời nào, khuôn mặt trắng như bạch ngọc chìm trong bóng tối, không thể phân rõ biểu tình.
Nhưng khoảng cách giữa hai người… tự lúc nào đã gần đến mức khó mà làm ngơ.
—
Thẩm Minh Ngữ theo bản năng đưa tay kéo chặt ngoại sam, tay áo hơi run, khẽ siết lấy vạt áo như giữ chút che chở mong manh.
Gần trong gang tấc, nàng gần như có thể nhìn rõ hàng mi dày rậm của hắn, từng sợi cong cong nơi đuôi mắt khẽ rung, tựa như sóng nước khẽ gợn trong đêm lặng.
Nếu không phải vì ánh mắt kia lạnh lẽo tựa tuyết, thì đôi mắt ấy, kỳ thực, sinh ra cực kỳ xinh đẹp. Khi hắn khẽ ngẩng đầu, ánh nhìn từ dưới mi cong lướt lên, vừa động đã khắc sâu lòng người.
Trong điện lúc này yên tĩnh đến lạ thường. Mưa đêm ngoài hiên, từng đợt gió lùa qua làm nhánh cây va vào mái hiên phát ra những tiếng động mơ hồ. Xa xa, dường như có tiếng người đang gọi lớn, tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng gần.
Thẩm Minh Ngữ như đứng trên đống lửa, mỗi một hơi thở đều là nóng lạnh lẫn lộn, tim đập như trống. Nàng không thể không hạ thấp giọng, gọi lần nữa: “Tam ca...?”
Ngay khoảnh khắc ấy, trước mặt bỗng vang lên một tiếng “cộc” khe khẽ, như chuông nhỏ gõ vào lòng.
Nàng cả kinh, suýt nữa bật thốt ra tiếng.
Chỉ thấy Tiêu Thành Quân cầm chủy thủ, dùng mũi đao nhẹ nhàng gõ vào chiếc bình ngọc trong tay nàng, ý bảo nàng buông ra.
Thẩm Minh Ngữ vội vã mở lòng bàn tay, để hắn lấy đi thuốc.
Ngoài hành lang dài, tiếng bước chân hỗn loạn mỗi lúc một gần hơn. Trong làn mưa mờ mịt, vài chiếc đèn lồng đỏ rực lập loè xuất hiện, xé rách màn đêm, ánh lửa phản chiếu lên từng giọt nước đang lấp lánh rơi.
Ngay sau đó là một tiếng quát như sấm vang, khiến cả viện đều rúng động.
“Cái lũ vô dụng! Thủ đoạn hạ tiện thế này mà cũng dám làm dưới mí mắt lão tổ tông?!”
Trong từ đường, nhất thời như rét đậm giữa đông, nha hoàn đều cúi đầu im lặng, không dám thở mạnh.
Trong phủ vừa xảy ra chuyện, thế tử mất tích cùng biểu cô nương, một người không thấy bóng dáng, một kẻ hôn mê bất tỉnh. Lão phu nhân trong lòng như lửa đốt, Tiêu đại gia chỉ đành một bên trấn an, một bên ra lệnh không được tiết lộ, đồng thời phái thị vệ và các ma ma lặng lẽ chia nhau đi tìm người.
Không ngờ Thôi ma ma dẫn người lục soát tới từ đường, thấy thủ vệ nơi này lại lơi lỏng tắc trách, nhất thời nổi giận đùng đùng, cao giọng quát lớn một trận.
“Nếu tìm không ra người, các ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ!” Thôi ma ma ánh mắt sắc như dao, quét một vòng khắp viện, giận dữ quát: “Còn không mau chia nhau tìm!”
Mọi người hoảng hốt phân tứ tán, loạn như kiến vỡ tổ. Tiếng bước chân chạy loạn, tiếng đèn lồng va nhau, tiếng lệnh hô không dứt… từng đợt từng đợt như sóng dữ tràn vào, phá tan sự yên tĩnh trong gian phòng.
—
Thẩm Minh Ngữ lờ mờ nghe loáng thoáng vài câu, tuy tiếng nói ngắt quãng, nhưng vẫn có thể nhận ra bên ngoài đang ráo riết lục soát người.
Nàng lúc này bộ dạng chật vật, xiêm y không chỉnh tề, nếu cứ thế lộ diện trước mặt mọi người… e là không tránh khỏi điều tiếng. Còn đang cân nhắc đường lui, thân thể bỗng khựng lại.
Buộc ngực không biết đã lỏng ra từ khi nào, lớp áo mỏng ướt sũng dính sát vào da thịt, ngay cả trong ánh nến yếu ớt, cũng mơ hồ thấy được đường cong phập phồng nơi ngực.
Không dám tiếp tục nghĩ sâu, nàng vội kéo chặt ngoại sam, bọc mình kín đến mức không thể kín hơn, ngón tay siết lấy vạt áo đến trắng bệch.
Tiến thoái lưỡng nan, nàng khẽ nâng mũ choàng, liếc nhìn nam tử đối diện qua đuôi mắt, ánh mắt đầy cảnh giác, lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Cùng lắm cũng chỉ là một lần đánh cược.
Đánh cược vận may của nàng đêm nay đủ tốt, có thể cứu vãn tình thế này.
Thẩm Minh Ngữ khẽ hít một hơi, cất tiếng gọi, từng chữ như hòa lẫn trong hơi thở run run: “Tam ca… Ta là lén tổ mẫu mà tới, thân lại ướt sũng thế này… Thật sự chật vật khó coi. Nếu để người khác trông thấy, tất sinh chuyện không hay… Huynh có thể… cho ta trốn một lát không?”
Lời vừa dứt, liền đối diện với ánh mắt u ám của hắn, sâu như giếng sâu không đáy, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt ấy bình lặng không gợn sóng, nhưng lại mang theo khí thế ép người, khiến nàng không khỏi nghẹn thở.
Ánh đèn ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của nàng lúc này, tái nhợt vì rét lạnh, lại mang theo vẻ mảnh mai như con thỏ trắng lạc đàn giữa đêm đông.
Và rồi, con thỏ nhỏ đáng thương ấy rụt rè vươn móng vuốt, run rẩy níu lấy tay áo hắn, khẽ kéo một cái.
Cánh môi nàng mấp máy, giọng nói mang theo một tia mềm mại khẩn cầu: “Ca…”
Tiêu Thành Quân hơi cụp mi, vẫn đứng yên bất động như tạc tượng.
Trong bóng đêm đặc quánh, bóng người cao lớn của hắn đổ dài trên mặt đất, vừa vặn phủ lên mũi chân nàng, ngăn lại tia sáng le lói từ ngoài cửa sổ.
Ngay lúc ấy, ngoài viện truyền đến tiếng đẩy cửa “cạch” khô khốc.
Thẩm Minh Ngữ không còn kịp do dự, không nói thêm một lời, vội vã né tránh lướt qua hắn, lao về phía một góc tối trong phòng nơi ánh sáng không thể chạm tới.