Nàng không khỏi thất thần, một thoáng hoảng hốt không phân rõ thực hay mộng.
Trong giấc mộng ấy, lần cuối cùng nàng nhìn thấy Tiêu Thành Quân, bóng dáng hắn cũng như thế cao ngạo mà đĩnh đạc, khoác áo choàng trầm mặc phủ vai, chỉ có sợi dây buộc tóc bằng ngọc xanh khẽ tung bay theo gió.
Mơ hồ nhớ lại, đó là vào một ngày mùa đông rét buốt, trời đổ tuyết dày. Cung điện trải dài trong tuyết trắng, núi non trập trùng nối tiếp, nhìn ra bốn phía, trời đất chỉ còn một màu trắng xoá.
Tiêu Thành Quân đứng trên bậc đá, dáng người đoan chính đĩnh bạt, quanh thân là khí chất lạnh lẽo thấu xương. Tuyết bay đầy trời, nhưng dường như đều bị khí thế của hắn ép xuống, không dám rơi gần.
Hồi lâu không ai mở miệng. Rốt cuộc hắn cũng cất giọng, mặt mày rũ thấp, thanh âm trầm thấp vang lên giữa gió tuyết: “Ngươi có điều muốn nói?”
Thẩm Minh Ngữ không nhúc nhích. Thị vệ tiến lên, kéo nàng đến cách hắn chỉ còn ba bước. Dưới chân xiềng xích kéo lê trên tuyết, để lại hai đường dấu vết dơ bẩn vắt ngang nền trắng tinh.
Nàng gắng gượng ngẩng đầu, giọng khản đặc mà cố nén đau: “Chứng cứ tội trạng của Tĩnh Nam Vương phủ... là do ngươi dâng lên?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play