Ngón tay Thẩm Minh Ngữ khẽ siết lại, tựa như chiếc lá nhỏ khẽ cuộn trên đầu gối. Nàng không rõ vì sao Tiêu Thành Quân đột nhiên đưa mắt nhìn mình, nhưng ánh mắt nàng không hề né tránh mà nhìn lại, lặng lẽ đối diện ánh mắt của hắn.
Nam tử thần sắc đạm mạc, thản nhiên thu hồi ánh nhìn, chẳng hề dao động.
Thẩm Minh Ngữ xoay người hướng về lão phu nhân, giọng nói nhẹ như gió thoảng: “Khởi bẩm tổ mẫu, nếu tôn nhi nhớ không lầm, Thái tử điện hạ chẳng phải sắp nghênh phi?”
“Đúng là như vậy.” Lão phu nhân gật đầu đáp, rồi lại nhíu mày nhìn về phía Tiêu đại gia, giọng mang chút lo lắng: “Lục Lang tuy niên kỷ còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là ngoại nam. Ngẫu nhiên lui tới Đông Cung thì cũng thôi, nếu ngày ngày ở cùng, chỉ e bị người ngoài sẽ dèm pha…”
Năm xưa tiên đế từng vì có hoàng tử nhiễm thói đoạn tụ mà khiến triều đình dậy sóng. Từ đó trong cung nghiêm lệnh, không cho ngoại nam ngủ lại chốn cung cấm. Thánh thượng hôm nay lại hạ chỉ như thế, rốt cuộc là dụng tâm gì, thực khó dò.
Tiêu đại gia sắc mặt trầm xuống, thở dài một hơi: “Lúc bệ hạ truyền ý, ta cũng từng dùng lời lẽ này khuyên ngăn. Nhưng thánh tâm khó dò, ý chỉ đã ban, nào dám trái mệnh? Huống chi… việc này, rốt cuộc vẫn phải hỏi qua ý tứ của Đại tướng quân.”
Lão phu nhân đưa tay kéo Thẩm Minh Ngữ ôm vào lòng, nhẹ vuốt tóc nàng như an ủi, phân phó Thôi ma ma chuẩn bị thiện sớm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play