Thịnh Nguyên năm thứ hai mươi, giang sơn đổi chủ.

Một đêm bão tuyết, Tĩnh Nam Vương phủ bị cuốn vào án mưu nghịch, nhà tan cửa nát chỉ trong chớp mắt.

Thế tử Thẩm Minh Ngữ bị bắt vào ngục, thân phận nữ nhi cũng từ đó bị bại lộ.

Gió Bắc gào thét, tuyết rơi dày như lưỡi dao. Nàng mặc tù y mỏng manh, bị áp giải vào cung diện thánh.

Quỳ trước điện suốt nhiều canh giờ, thân thể run rẩy dưới làn gió lạnh, lùa từ bốn phương tám hướng, lạnh đến thấu xương.

Gió như dao cắt, từng nhát lướt qua da thịt, khiến tứ chi nàng dần tê dại, đầu óc trống rỗng, chỉ còn tiếng tim đập trong lồng ngực vang vọng.

Cuối cùng, nội thị xuất hiện, kéo nàng vào điện.

Bên trong là triều thần văn võ tề tựu, ánh mắt rơi lên người nàng như kim châm: có tiếc hận, có kinh ngạc, có khinh miệt, cũng có phỉ nhổ.

Nhưng tuyệt nhiên, không một ai lên tiếng cầu tình.

Thẩm Minh Ngữ ngẩng đầu, ánh mặt trời sau rèm vàng rọi thẳng vào mắt, chói đến cay xè.

Bên môi nàng nở nụ cười nhàn nhạt, mang theo sự bi thương.

Cả đời này của nàng, vốn dĩ đã là một vở kịch hoang đường.

Sinh ra trong phủ Ngụy Quốc Công danh tiếng hiển hách, vốn dĩ nàng có thể sống một đời an yên.

Nhưng mẫu thân không được sủng ái, lại không thể sinh thêm con, vì bảo vệ địa vị của hai mẹ con, bà cắn răng tuyên bố nàng là nam nhi.

Thẩm Minh Ngữ từ nhỏ đã sống trong lớp vỏ bọc giả dối, cẩn trọng như đi trên băng mỏng, suốt mười mấy năm gắng gượng sống với thân phận “Lục thiếu gia Tiêu gia.”

Cho đến khi mẫu thân qua đời, bí mật mới được hé lộ, nàng không phải con ruột của Quốc Công phủ, mà là hậu nhân của Tĩnh Nam Vương phủ năm xưa.

Lúc ấy, Tĩnh Nam Vương đang được thánh ân che chở, nàng được đưa vào cung làm thư đồng bên Thái tử, một bước lên mây, danh vọng vô song.

Thế nhưng trời đổi sao dời, Thái tử bị ám sát, triều cục đảo điên, nội loạn, ngoại giặc, lòng người khó dò.

Chính là lúc ấy, đương kim Thủ phụ xuất hiện như trụ cột thiên triều, phò trợ Tứ hoàng thúc lên ngôi, giữ vững sơn hà.

Một triều đổi chủ, một đời vinh sủng hoá mây bay.

Tĩnh Nam Vương phủ từ vinh hiển trở thành tội thần, trong nháy mắt long trời lở đất.

“Ngươi thân là nữ nhi, lại dám giả làm nam tử, lừa gạt triều đình, mưu đồ vượt quyền!”

“Hành vi đại nghịch bất đạo, đáng tội tru di!”

Tiếng quở trách lạnh lùng vang vọng trong đại điện, mang theo từng lời phán xét định tội, sắc như đao kiếm chém xuống vận mệnh nàng.

Âm thanh nghị luận dồn dập vang lên như sóng vỗ, cuồn cuộn từ bốn phía ập tới, nặng nề như đập thẳng xuống đầu.

Trên Kim Loan Điện, Long Tiên Hương lượn lờ không tan, khói mỏng mơ hồ che khuất tầm mắt, khiến nước mắt nàng càng thêm cay xè, mọi thứ trước mắt cũng dần trở nên mông lung.

Giữa làn sương mờ ảo, bóng người trên ngự tọa khẽ động hắn xoay người lại, một thân triều phục nghiêm trang, sát khí lạnh lẽo tỏa ra

Ánh mắt hắn lạnh lùng, gương mặt không một chút biểu cảm, tựa như ngọc bích nhưng lại sắc lạnh như dao.

Thẩm Minh Ngữ theo bản năng rũ mắt cúi đầu, lòng bàn tay lạnh buốt, nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn vang lên như chuông đồng giáng xuống:

“Nữ giả nam trang, làm loạn triều cương. Từ hôm nay, phạt lưu đày Bắc Cương, vĩnh viễn không được trở về.”

Toàn thân nàng chấn động.

Thẩm Minh Ngữ quỳ rạp trên nền điện, xiềng xích nơi cổ tay va chạm xuống gạch đá phát ra tiếng “leng keng” lạnh lẽo, vang vọng trong đại điện.

Như tiếng chuông đánh thẳng vào tâm trí.

Tiếng ồn ào xung quanh bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại sự trống rỗng lan dần trong đầu óc.

“Thế tử? Thế tử, tỉnh lại đi!”

Y phục mỏng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dán sát vào người, càng khiến thân thể Thẩm Minh Ngữ thêm lạnh buốt.

Nàng bật ngồi dậy, hơi thở gấp gáp, ánh mắt vẫn còn vương nét hoảng hốt chưa kịp tan.

Ngoài cửa sổ mưa xuân rả rích rơi, trời đất âm u như muốn sụp đổ.

Hôm qua trong viện, mộc lan nở rộ đến rực rỡ, thế mà một trận mưa lớn kéo đến bất ngờ, cuốn đi tất cả, chỉ còn lại vài cánh tàn thảm hại lay lắt trong gió.

Không có băng tuyết phủ trời.

Không có cảnh ngục thất âm u lạnh thấu xương.

Không phải năm Thịnh Nguyên thứ hai mươi.

Nàng… lại mơ phải ác mộng.

“Thế tử, sắp đến giờ dùng bữa. Người nên đến chính viện.”

Bên tai là giọng nói quen thuộc nhưng như từ nơi rất xa vọng lại, đứt quãng, mơ hồ.

Thẩm Minh Ngữ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt còn đọng lại sự mơ màng trong cơn mộng dài.

Đến khi nhìn rõ gương mặt thanh tú của nha hoàn trước mặt, đáy mắt nàng mới dần hiện lên chút ấm áp: “Liên Kiều…”

Thấy chủ tử có chút khác thường, Liên Kiều vội bước lên đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi nhỏ: “Thế tử… lại gặp ác mộng sao?”

Thẩm Minh Ngữ buông lỏng bàn tay đang siết chặt, khẽ gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Ta mơ thấy… tổ phụ chết trận, vương phủ bị xét nhà… còn ngươi…”

“Ngươi vì cứu ta…” bị người ta một đao xuyên bụng, ngã xuống ngay trước mặt ta.

Thẩm Minh Ngữ cắn chặt môi, đem những lời còn chưa kịp thốt ra nghẹn ngào nuốt trở lại.

Hôm nay là ngày mười chín tháng ba, năm Thịnh Nguyên thứ mười ba, chứ không phải bảy năm sau, như trong mộng.

Nàng vẫn còn là tiểu thế tử được người người yêu chiều, Liên Kiều vẫn tung tăng bên cạnh, cười nói ríu rít như chim non.

“Thế tử đừng sợ, ác mộng đều là ngược lại cả thôi.”

Liên Kiều vừa nhẹ nhàng giúp nàng thay y phục, vừa khẽ giọng an ủi.

“Trong cung mới truyền đến tin đại thắng. Đại tướng quân phá thành thu đất, Thánh Thượng long nhan đại duyệt, còn định phá lệ ban thưởng cho ngài đấy.”

Năm trước, Ô Thát xâm phạm biên giới phía Bắc, chiến sự căng thẳng. Để trấn an lòng dân, triều đình phong Thẩm lão tướng quân làm Tĩnh Nam Vương, đích thân dẫn quân Bắc chinh.

Cũng chính vào thời điểm đó, nàng từ thân phận Tiêu Lục thiếu gia, lại được một đạo thánh chỉ danh chính ngôn thuận trở thành Thẩm tiểu thế tử.

Chuyện cũ như khói mờ giăng mắt.

Năm xưa trưởng nữ Thẩm phủ chưa kịp xuất giá đã mang thai. Để giữ thanh danh gia tộc, Thẩm lão phu nhân âm thầm đưa đứa bé mới sinh hoán đổi, giao cho Tiêu nhị thái thái người vừa sinh khó, con mất, chồng cũng sớm qua đời.

Từ đó, Thẩm Minh Ngữ lớn lên dưới thân phận hài tử nhà họ Tiêu.

Đến tận khi lệnh tổ phụ cố Thẩm lão tướng quân dâng sớ vào triều, xin phong nàng làm thế tử kế vị, nàng mới được rước về nhận tổ quy tông.

“Thế tử dạo này ngủ không yên, hay để nô tỳ thỉnh thái y đến xem thử?”

Liên Kiều vừa buộc áo, vừa dịu dàng hỏi, tay cũng vô thức nhẹ lại, sợ siết chặt sẽ khiến nàng khó chịu.

“Ngài lần trước té ngựa, không chỉ lão tổ tông lo đến bạc tóc, mà tận nơi phía Bắc xa xôi, đại tướng quân cũng vì thế mà rối lòng. Nếu không phải chiến sự căng, e đã phái người trở về thăm từ lâu rồi.”

Nhắc đến chuyện đó, sắc mặt Thẩm Minh Ngữ càng thêm tái nhợt.

Mấy ngày trước, nàng ra ngoài du xuân, chẳng ngờ tình cờ đụng phải tam ca Tiêu Thành Quân.

Chỉ một thoáng sơ ý, ngựa hí lên, nàng ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh suốt một ngày một đêm.

Tiêu Thành Quân, thân là con vợ lẽ, từ nhỏ đã không được lão phu nhân yêu thương, lại chẳng có địa vị trong phủ. Người trong phủ ai nấy đều xem nhẹ, thậm chí chẳng buồn giữ mặt mũi gọi hắn một tiếng “Tam thiếu gia”.

Chuyện va phải Thẩm Minh Ngữ khi nàng té ngựa, người người đều cho rằng hắn cố ý.

Vì vậy, lão phu nhân giận dữ, hạ lệnh phạt hắn quỳ từ đường nửa tháng, không ai được phép cầu tình.

Cũng may Thẩm Minh Ngữ nhanh chóng tỉnh lại, không tổn thương gì lớn. Nhưng từ sau cú ngã ấy, nàng lại bắt đầu thường xuyên gặp phải bóng đè, mộng mị triền miên.

Trong mộng, nàng lại hóa thành một nhân vật trong thoại bản kỳ quái.

Nàng bị nam chính nghi ngờ thân phận là nữ nhi. Để giữ bí mật, nàng không tiếc dung túng người khác ức hiếp hắn, khiến hắn bị tổn thương cả về danh dự lẫn lòng người, rốt cuộc bị đày ra biên cương giá rét, thân cô thế cô.

Nhiều năm sau, nam chính trở về, đã là thủ phụ quyền khuynh thiên hạ. Hắn mang theo bao khuất nhục năm xưa, từng bước báo thù. Mà nàng… cũng không tránh khỏi bị kéo vào vòng xoáy định mệnh bi thảm ấy.

Cơn mộng hoang đường như thật như ảo, hình ảnh mơ hồ nhưng cảm giác tuyệt vọng khắc sâu vào xương tủy. Nỗi sợ từ trong mộng kéo dài đến thực tại, khiến lòng nàng không yên.

Thẩm Minh Ngữ hít sâu một hơi, thu lại suy nghĩ, khoát tay: “Tội gì vì chuyện nhỏ mà hưng sư động chúng.”

Thẩm gia hiện tại ở Giang Hoài, xa xôi cách trở. Tiêu lão phu nhân thương nàng, nên trì hoãn việc để nàng hồi phủ, định chờ qua Trung thu mới tiễn về nhà mẹ đẻ.

Chỉ là… nơi này vốn dĩ đã chẳng còn thuộc về nàng. Ở lại Tiêu phủ lâu ngày, cũng chỉ là khách quen thành lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play