Dư Thành Tùng của trường Trung học No.1 là một Alpha cấp cao, được tuyển chọn từ hàng ngàn người. Cậu cao 1m89, đôi chân thon dài, ngoại hình xuất chúng, thành tích học tập xuất sắc, và thậm chí có thể một mình đấu lại bảy người cùng lúc.
Điểm trừ duy nhất chính là — có tin đồn rằng, Thành Tùng hoàn toàn không hứng thú với O.
Thế nhưng, một ngày nọ, đại ca vốn quen ngồi một mình ấy lại bị giáo viên chủ nhiệm ép phải có bạn cùng bàn.
Người bạn bàn mới này tên là Ân Cố. Cậu cũng cao 1m89, chân dài thẳng tắp. So với khuôn mặt ngỗ ngược, bất cần đời của Dư Thành Tùng — kiểu người mà nhìn qua ai cũng không muốn dây vào — thì Ân Cố lại điển trai, dịu dàng, lúc nào cũng mỉm cười với mọi người, được thầy cô và bạn bè trong trường hết mực yêu thích.
Chỉ có Dư Thành Tùng mới biết, cái người bạn cùng bàn trông vô hại kia thực chất là một tên phản diện chính hiệu. Cậu ta càng ngoan ngoãn, hoàn hảo trước mặt mọi người bao nhiêu, thì sau giờ học lại càng ra tay tàn nhẫn bấy nhiêu.
Khuôn mặt đẹp trai vô tội ấy cả ngày chỉ biết ghé tai Dư Thành Tùng nói mấy lời không đứng đắn, câu nào câu nấy đều khiến người ta đỏ mặt tía tai.
—
Dư Thành Tùng, một Alpha cấp cao đầy quyền lực, luôn vượt qua kỳ mẫn cảm của mình một cách dễ dàng, chưa từng có lần nào mất kiểm soát.
Thế nhưng, kể từ khi tiếp xúc với Ân Cố được một tháng, kỳ mẫn cảm của cậu lại bất ngờ bùng phát sớm hơn thường lệ.
Lần này, mọi thứ hoàn toàn khác. Cơn khát khao mãnh liệt như ngọn lửa thiêu đốt, nỗi đau đớn và giày vò sâu đến tận xương tủy — dữ dội gấp hàng trăm lần so với trước kia.
Dư Thành Tùng gần như mất đi lý trí, được Ân Cố dìu đến phòng y tế. Cơn đau hành hạ đến mức cậu chỉ muốn làm gì đó… bất chấp mọi thứ, thậm chí tự làm tổn thương chính mình.
Ân Cố nắm chặt lấy cổ tay cậu, hơi cúi người, để lộ phần cổ trắng mịn, mỉm cười nhàn nhạt:
“Muốn thử một chút không?”
—
Kỳ mẫn cảm của Alpha có thể được xoa dịu bằng cách hai Alpha đánh dấu lẫn nhau. Chỉ cần chịu đựng cơn đau cùng cực trong nửa tiếng, mọi thứ sẽ ổn thỏa.
Nhưng hầu như… chẳng ai có thể vượt qua được nửa giờ địa ngục ấy.
Có lần, Ân Cố rơi vào kỳ mẫn cảm.
Dư Thành Tùng khẽ chạm vào sau gáy cậu, khóe môi nhếch lên trêu chọc:
“Nếu cậu không khóc vì đau, từ giờ cậu được làm ‘top’.”
Ân Cố nhướng mày, nụ cười thấp thoáng nét nguy hiểm:
“Lại có chuyện tốt như vậy sao?”
—
Một đêm trôi qua, Dư Thành Tùng hối hận đến mức đấm mạnh vào tường, vừa bất lực vừa giận dữ.
Tại sao lúc đó không hề đau chút nào???
Sách sinh lý học không hề nhắc đến chuyện này!
Chết tiệt!!!