Dư Thành Tùng vừa xoa thái dương vừa bước lên lầu.
Cả đêm mất ngủ, sáng ra lại đánh nhau.
Toàn thân cậu đau nhức, đầu thì nhói từng cơn như thể có ai cầm khoan điện đâm thẳng vào não.
Cậu khó chịu — Rất khó chịu.
Tại sao lại bị xếp vào Lớp 16?
Tại sao Lớp 16 lại nằm trên Tầng 4?
Tại sao phải đi học?
Tại sao phải đánh nhau?
Tại sao, tại sao, tại sao??
Khi tâm trạng không tốt, cậu chẳng khác nào một cuốn sách:
“Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao.”
F*ck!!
"Ai da!!, nếu cậu hỏi tôi, tôi thấy cậu nên về nhà ngủ thì hơn. Để tôi bật camera trước cho cậu nhìn mặt mình đi."
Châu Triết Vũ dí sát điện thoại vào mặt Dư Thành Tùng, tặc lưỡi trêu chọc:
“Nhìn cậu chẳng khác nào một ông bố khốn khổ vừa sinh non đứa con tám tháng, chưa kịp ở cữ mà đã phải ra đường rồi, tsk tsk tsk.”
Dư Thành Tùng nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Gương mặt đầy bực bội của cậu như đang gào thét một câu quen thuộc:
Đ*t mẹ cậu !!
Chẳng phải tôi đã mang thai tám tháng rồi sinh ra cậu sao??
Cậu đẩy điện thoại ra, thản nhiên đáp:
"Không phải tôi bắn ra cậu à? Sao? Sao tự nhiên cậu lại theo đuổi vô sinh và tử cung thế?"
“Đm, cậu thích nói mấy câu khiêu d*m này lắm nhỉ?”
Châu Triết Vũ ôm mặt, làm bộ ghê tởm:
“Tôi thực sự thích đấy.”
Đến cửa lớp, hai người chia ra hai hướng.
Châu Triết Vũ thẳng thừng hô lên một tiếng:
“Báo cáo!”
Còn Dư Thành Tùng thì lười biếng vòng ra cửa sau, đi thẳng vào trong lớp.
"Báo cáo, thưa thấy, em vừa bị tiêu chảy ạ.”
Châu Triết Vũ đứng ngay ở cửa lớp, mặt mày tỉnh bơ.
Thầy Lý khoát tay cho cậu ta vào, rồi quay đầu lại, ánh mắt rơi thẳng lên người vừa lết vào lớp:
“Dư Thành Tùng, khỏi cảm chưa?”
Dư Thành Tùng kéo ghế ra, ngồi phịch xuống với gương mặt u ám, chẳng buồn ngẩng đầu lên:
“Em bệnh nặng lắm, chắc sắp chết ở trường rồi. Định bụng sẽ tặng thầy trò mình ba ngày nghỉ để tang.”
“Thằng nhóc này...”
Thầy Lý thở dài, lắc đầu:
“Tan học qua phòng giáo viên gặp tôi, tôi đưa thuốc cho.”
“Thầy Lý ơi, hôm nay thầy đẹp trai quá, em không dám nhìn thẳng luôn!”
Châu Triết Vũ hào hứng vỗ tay.
Dư Thành Tùng thản nhiên cởi áo khoác, trải lên bàn, rồi gục đầu xuống ngủ.
Lớp học khá yên ắng trong giờ giảng của thầy Lý.
Nhưng dù vậy, Dư Thành Tùng vẫn không ngủ được ngon.
Trong giấc mơ, một đám bàn chải đánh răng điện bỗng hóa thành tinh, vây quanh Dư Thành Tùng và không ngừng phát ra những tiếng cót két đầy ám ảnh.
Dù có mọc đến tám cái đầu, cậu cũng không đủ sức chịu nổi.
Cho đến khi một mùi hương len lỏi vào —
Mùi mạch nha…
À không, là mùi kem tươi.
Dư Thành Tùng cố gắng mở mắt.
Cậu không biết từ lúc nào mình đã chuyển từ tư thế ngủ sấp sang nằm nghiêng.
Trên mặt chắc không có vết hằn nào đâu nhỉ…
Tầm nhìn mờ mờ dần trở nên rõ ràng hơn, và ngay trước mắt cậu là Ân Cố — cùng với chiếc bánh matcha nhiều tầng trong tay.
“Chào buổi trưa.”
Thấy cậu tỉnh lại, Ân Cố vặn nắp một chai nước khoáng, đặt lên bàn của cậu.
“Tối qua thức khuya à?”
Dư Thành Tùng nhíu mày, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu nhìn chằm chằm vào Ân Cố hồi lâu rồi mới ngồi dậy, vừa xoa cổ vừa nghe tiếng xương khớp kêu răng rắc — như thể sắp biến hình đến nơi.
Bực bội xoa đầu vài cái, cậu đưa tay vuốt ngược mái tóc mái rối bù hai lần.
Sau đó, Dư Thành Tùng móc từ túi ra một sợi dây thun đen, tùy tiện buộc tóc ra sau gáy.
Giọng khàn đặc, cậu lầm bầm:
“Thức khuya cái gì, tôi thức trắng cả đêm ấy, đ*o ngủ được.”