Ân Cố lặng lẽ nhìn chằm chằm vào sợi dây thun màu đen, rồi lại nhìn đến gương mặt giờ đã lộ ra hoàn toàn của Dư Thành Tùng — một vẻ đẹp sắc sảo, đi kèm sự ngông nghênh quen thuộc.

Cậu không nói gì.

Dư Thành Tùng cầm chai nước khoáng, ngửa đầu uống liền một hơi hết nửa chai.

Đến lúc ấy, đầu óc cậu mới tỉnh táo hơn đôi chút.

Quay sang, cậu hỏi:

“Mua ở đâu đấy?”

Ân Cố thoáng sững người.

“Bánh matcha nhiều tầng.”

Dư Thành Tùng nhướng mày, lặp lại.

“Gọi giao hàng, tiệm tên là ‘Not Too Bad’.”

“Bao nhiêu? Tôi mua lại—”

Dư Thành Tùng vừa nói, vừa đưa tay định lấy ví.

“Không bán.”

Ân Cố mỉm cười.

"Học sinh ngoan, bây giờ tôi thực sự muốn đánh nhau đấy. Đừng có thách thức giới hạn chịu đựng của tôi."

Dư Thành Tùng ngả người ra ghế, lắc đầu, rút điện thoại ra bấm bừa vài cái.

Hơn chục tin nhắn chưa đọc hiện lên làm cậu mất sạch hứng thú mở tiếp.

“Không bán, tặng bạn cùng bàn miễn phí.”

Ân Cố đẩy cả hai hộp bánh nhiều tầng qua bàn Dư Thành Tùng.

“Tâm trạng cậu tệ đến vậy à?”

“Tệ đến mức muốn đạp thủng cả trời.”

Dư Thành Tùng cầm một hộp bánh, đẩy hộp còn lại về phía Ân Cố.

“Cảm ơn. Mai tôi mời cậu một bữa ra trò.”

“Lại đánh nhau à?”

Ân Cố hỏi, giọng nhẹ như gió.

Dư Thành Tùng liếc sang cậu, im lặng không đáp.

"Vết thương trên mặt cậu khá rõ — còn rõ hơn cả vết máu hôm qua.

Chắc chắn không cần tôi đưa đến phòng y tế sao?"

Ân Cố chống cằm, ánh mắt qua lớp kính mang theo chút lo lắng chân thành.

“Cậu không cần học cấp ba nữa đâu, thật đấy.”

Dư Thành Tùng mở hộp bánh ra, hương kem tươi ngọt ngào nhưng không ngấy lập tức lan tỏa, khiến cậu khẽ thở dài đầy thỏa mãn.

Người phát minh ra kem chắc chắn nên được trao một tấm bằng khen… và một cục tẩy.

"Với sự kiên trì này, nếu cậu không đi bán bảo hiểm thì đúng là phí phạm nhân tài.

Tôi chỉ cậu đường lui nhé — nếu cậu bán bảo hiểm y tế, chắc chắn sẽ không lo thiếu ăn."

“Tôi thấy vết thương này sẽ để lại sẹo đấy.”

Ân Cố chậm rãi nói.

“Tôi thấy cậu đúng là rảnh rỗi đến phát chán.”

Dư Thành Tùng cắn một miếng bánh nhiều tầng, vị matcha quyện với đậu đỏ mật ong khiến đầu lưỡi cậu ngập tràn hương thơm.

Vẫn ngon như mọi khi.

“Hồi nhỏ cậu lớn lên xấu lắm à?”

Ân Cố đột nhiên hỏi, giọng điệu bình thản đến mức khiến người ta không đoán nổi cậu đang nghĩ gì.

“Tôi sắp đánh cậu đấy.”

Dư Thành Tùng liếc sang cậu, ánh mắt sắc bén.

Cậu cảm thấy mình đã bỏ sót một điểm quan trọng trong tính cách của Ân Cố.

Ngoài mặt lạnh và thích cười nhạt, cậu ta còn rất giỏi… Thả thính.

"Bạn cùng bàn à, tôi khuyên cậu nếu mắt có vấn đề thì mau đi chữa đi. Tiền taxi đến bệnh viện thành phố là hai mươi tệ, vượt quá hai mươi tệ là taxi chạy lậu rồi.

Không cần cảm ơn, cứ gọi tôi là Ba."

Ân Cố chẳng những không sợ, ngược lại còn cười nhẹ:

“Nếu để lại sẹo, cậu sẽ xấu đi đấy.”

Đôi mắt phượng trời sinh của cậu vốn đã mang theo chút ý cười nhàn nhạt — mí mắt trên hơi rũ xuống, che đi một phần con ngươi, khiến người ta có cảm giác cậu lúc nào cũng đang mỉm cười dù thực tế chẳng hề như vậy.

Giờ đây, khi Ân Cố cố tình cười thật sự, Dư Thành Tùng cảm thấy nắm đấm của mình gần như mất kiểm soát, chỉ muốn giáng thẳng vào mặt cậu ta. 

"Đm, cậu muốn ăn thì ăn, nhưng đừng có tụng kinh bên tai tôi nữa. Được không, thanh niên?"

Dư Thành Tùng bực bội, giơ tay quệt qua vết thương trên mặt — vết cắt do mũi dao để lại.

Lúc bị thương cậu chẳng để tâm lắm, nhưng giờ thì đau rát đến phát bực.

Bị tên khốn Ân Cố này nhắc đi nhắc lại, cậu bắt đầu thấy lo thật.

Không lẽ… Sẽ để lại sẹo sao?!?

Gương mặt đẹp trai lộng lẫy của cậu…

Ân Cố nhìn vẻ mặt biến sắc của Dư Thành Tùng, môi khẽ cong lên, tựa như nhẹ nhàng đặt thêm một nhúm rơm cuối cùng lên cán cân trong lòng cậu:

“Nếu không để lại sẹo… tôi sẽ gọi cậu là Ba.”

Dư Thành Tùng: “...”

Đm, nếu đã nói đến mức này, xem ra cậu ta thực sự tin rồi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play