Nhưng cậu không muốn rút lại lời mình.

Ai da, bố đây chỉ đơn giản là muốn biết thôi.

Nhìn đôi mắt phượng hơi mở to của Ân Cố, Dư Thành Tùng nhoẻn miệng cười.

Giờ cậu không còn ngửi thấy mùi máu trên người Ân Cố nữa, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ — như thể… đó không phải mùi máu thật, mà là pheromone của Ân Cố.

Pheromone mùi máu?

QUÁ HIẾM!!

Cậu muốn xác nhận.

Còn việc Ân Cố có tức giận hay không…

Không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu.

Thầy Lý nói đúng, Dư Thành Tùng không phải là không có EQ.

Chỉ là cậu quá lười để sử dụng nó thôi…

"Nếu cậu không nghĩ tôi thô lỗ, thì tôi cũng chẳng thấy cậu quá đáng" — đây chính là phong cách của Dư Thành Tùng.

Muốn làm gì thì làm — nghe thì đơn giản, nhưng dễ khiến người ta ăn đòn.

Phản ứng của Ân Cố không nằm ngoài dự đoán của Dư Thành Tùng.

Cậu ta không hề tức giận, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên, hoàn hảo đến mức gần như cứng nhắc.

Ánh mắt Ân Cố lướt qua vỏ hộp sữa chua trống không mà Dư Thành Tùng tiện tay ném lên bàn, rồi nhẹ nhàng nói:

“Đoán xem.”

Dư Thành Tùng nheo mắt.

Con người vốn dĩ là như vậy — càng không nói, càng muốn biết.

Tâm lý phản nghịch giống như có một con mèo nhỏ cào cấu trong lòng cậu, ngứa ngáy đến khó chịu.

Nếu không tìm ra được đáp án, nhất định sẽ không yên.

Và Dư Thành Tùng luôn rất tốt với bản thân mình.

Cậu muốn gì thì sẽ làm nấy, chưa bao giờ có khái niệm KÌM NÉN HAM MUỐN.

Dư Thành Tùng suy nghĩ một lúc, rồi móc từ trong túi ra viên kẹo sữa Wangzai cuối cùng còn sót lại.

Cậu đặt viên kẹo lên bàn Ân Cố, gõ nhẹ một cái, khóe môi nhếch lên:

“Nói đi, tôi phá sản rồi.”

Ân Cố cầm viên kẹo, lật qua lật lại ngắm nghía như thể đây là thứ gì đó vô cùng quý giá, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Không ai nói gì, nhưng không khí giữa họ lại dường như có thứ gì đó ngấm ngầm khuấy động.

Một lát sau, Dư Thành Tùng hơi nghiêng người, ghé tai sát lại gần Ân Cố, chờ đợi câu trả lời.

Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Ân Cố vang lên:

“Cấp bậc của tôi là...”

Dư Thành Tùng căng tai lắng nghe.

“Vương Giả Vinh Diệu của tôi có 26 sao, 20 tệ một trận, tôi có thể gánh cậu. Vì là bạn cùng bàn, tôi giảm giá 20%.”

CÁI QUÁI—?!?

Dư Thành Tùng cố kìm lại cơn thôi thúc muốn tát thẳng vào mặt Ân Cố bằng cái vỏ hộp sữa chua.

Cậu hít sâu một hơi, ngả người ra sau ghế, khóe môi kéo lên thành một nụ cười giả tạo:

“Thôi vậy, nhà tôi nghèo, tôi thích tự lực cánh sinh hơn.”

Ân Cố khẽ cong khóe môi, gật đầu, vẻ mặt đầy thấu hiểu như đang nói:

“Tôi hiểu cậu.”

Dư Thành Tùng đáp lại bằng một nụ cười giả trân, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:

Nếu tên khốn này là học sinh ngoan, tôi sẵn sàng livestream ăn…

ĐỆT!!!

Chỉ trong vòng một ngày, Dư Thành Tùng đã hoàn thành việc đập đi xây lại ấn tượng về bạn cùng bàn của mình.

Mọi thứ bắt đầu từ cô giáo Anh văn.

Mỗi giáo viên bước vào lớp đều dành ít nhất hai đến ba phút để khen nụ cười của Ân Cố — dịu dàng, lễ phép, đúng chuẩn học sinh gương mẫu.

Nếu gặp giáo viên khó tính, họ cũng sẽ thêm vài câu phê bình nhẹ nhàng, như muốn nói:

“Sao em không học hỏi bạn Ân Cố đi?”

Dư Thành Tùng có một cảm giác chết tiệt rằng cậu là người duy nhất trên thế giới này biết rõ con chim này rốt cuộc là loại gì — nhưng lại chẳng thể nói cho ai nghe.

Là một trường trọng điểm, Trung học No.1 cũng có lớp tự học buổi tối, nhưng hoàn toàn tự nguyện.

Chuông vừa reo, tỉ lệ học sinh rời đi và ở lại thường là hai trên ba.

Và Dư Thành Tùng dĩ nhiên nằm trong số "hai" đó.

Nghe nói, khi mới thành lập, trường cậu nghèo đến mức THẢM HẠI. 

Vị trí xây trường cũng chẳng tốt đẹp gì — nằm ngay rìa thành phố Tây Nguyên, mang theo cái dáng vẻ lộn xộn, xập xệ của một vùng giáp ranh giữa thành thị và nông thôn.

Vừa bước ra khỏi cổng trường ba bước, trước mắt là một hàng dài xe đẩy — nào là mì lạnh, xiên chiên, cơm rang — chen chúc nhau, bày biện sát rạt.

Vệ sinh thế nào thì khỏi bàn.

Chỉ riêng mùi gia vị nồng nặc và khói dầu bốc lên đã đủ khiến một Alpha cấp cao với khứu giác nhạy bén như cậu nhíu mày.

Dư Thành Tùng duỗi chân, sải bước thật nhanh qua cái "vùng thiên tai" ấy.

Cậu kéo khóa áo thể thao lên đến tận cằm, vạt áo đen khẽ lay động theo từng bước chân, làm nổi bật gương mặt trắng đến lạnh lùng.

Tháng Ba ở phương Bắc vẫn còn lạnh.

Gió thổi táp vào mặt Dư Thành Tùng, buốt đến rát da.

Cậu lấy điện thoại ra, chọn bừa một bài nhạc nhẹ, đeo tai nghe lên rồi mở WeChat kiểm tra tin nhắn chưa đọc.

— Triết Vũ: Một tuần không gặp, có nhớ tôi không đó?

— Triết Vũ: Quyến rũ ghê.

— Người tốt: Nhớ đến nỗi tim gan tôi vỡ vụn hết rồi đây này. Mai cậu có đến học sáng không, học sinh ngoan?

— Người tốt: Aiya, ngầu dữ.

— Triết Vũ: Chắc chắn rồi! Chào Bố cái nào! Mà nhân tiện xem thử mai Mẹ có xuất hiện không nhé.

— Triết Vũ: Để tôi dùng sự dễ thương của mình làm chói mắt cậu!

Dư Thành Tùng cười khẩy:

“Thằng ngốc này.”

— Người tốt: Đến đây đi, Bố chuẩn bị bất ngờ cho cậu rồi.

— Triết Vũ: Tôi biết vụ này! Cậu đang nói đến học sinh chuyển trường đúng không? Theo lời Đại Vũ kể thì trông cậu ta cũng ổn lắm. Chẳng phải cậu còn ngồi cùng bàn với cậu ta à?

— Triết Vũ: Ê? Ê?

— Triết Vũ: Đi đâu mất rồi?

— Triết Vũ: Đừng nói đây là bất ngờ cậu dành cho tôi nhé? Bố ơi? Trả lời tin nhắn đi mà?

Dư Thành Tùng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen ngòm, thở dài sâu sắc.

Đúng là cái đồ vô dụng.

Y như một cục sạc dự phòng quá hạn, chưa dùng hết một ngày đã lăn ra chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play