Cậu cố nén cơn giận, hít sâu một hơi.
“WeChat.”
Dư Thành Tùng móc điện thoại ra — vẫn đang cắm vào cục sạc dự phòng — đổi chủ đề một cách gượng gạo.
Chuyện này… nếu tiếp tục, chắc cậu bùng nổ mất.
“Hoặc Alipay cũng được, tôi chuyển tiền cho cậu.”
Ân Cố mở mã QR, đưa điện thoại ra trước mặt cậu.
Dư Thành Tùng quét mã, chẳng buồn nhìn kỹ.
Nhưng thay vì trang thanh toán, màn hình lại hiện lên… thông tin cá nhân.
“Bạn học Ân?”
Cậu hơi khựng lại, nhưng rồi thản nhiên bấm vào nút thêm bạn bè.
“Chào bạn học Dư.”
Ân Cố khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Cứ gọi tôi là BA.”
Dư Thành Tùng thản nhiên đổi tên Ân Cố thành "đồ khốn" ngay trước mặt Ân Cố, còn tiện tay thêm một icon cún con phía sau cho đủ vị mỉa mai.
Ân Cố nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua màn hình:
“Cậu thù dai đến vậy sao?”
“Không, hoàn toàn không.”
Dư Thành Tùng đáp lại tỉnh bơ, đặt tờ hai mươi tệ vào tay cậu, vẻ mặt chân thành đến mức giả tạo:
“Tất cả đều xuất phát từ tình cảm sâu sắc.”
Ân Cố vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, ôn hòa đến đáng ngờ:
“Cậu thích trà sữa ở quán này lắm à?”
Dư Thành Tùng rút điếu thuốc ra, ngậm vào miệng, châm lửa.
Ánh mắt cậu lười biếng quét sang người bên cạnh:
“Tôi không thích uống thuốc bắc, tôi thích trà sữa full đường.”
Sau đó, như một thói quen, cậu rút thêm một điếu thuốc, tiện tay đưa cho Ân Cố:
“Hả? Cậu hút thuốc không?”
“Cảm ơn.”
Ân Cố thản nhiên nhận lấy.
“Ồ hố.”
Dư Thành Tùng đưa bật lửa cho Ân Cố, khóe môi nhếch lên đầy trêu chọc:
“Học sinh ngoan như cậu, tôi nên chụp lại một tấm rồi gửi cho thầy Lý mới phải.”
Ân Cố kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, rít một hơi thành thạo, làn khói mỏng lượn lờ sau tròng kính, che đi ánh mắt của cậu:
“Cậu không sợ thầy ấy khóc vì thất vọng à?”
Phải công nhận một điều — đôi khi hành động hút thuốc của một Alpha nam lại có thể đẩy sức hút của họ lên đến cực điểm:
GỢI CẢM, U BUỒN, PHÓNG ĐÃNG…
Nhưng Ân Cố thì không giống vậy.
Khí chất của cậu không phải kiểu nổi loạn lộ liễu.
Ân Cố giống như một cuốn sách cũ đầy ẩn ý.
Khoảnh khắc cậu đưa điếu thuốc lên môi, ánh mắt sau lớp kính không còn vẻ gượng gạo thường thấy.
Nụ cười nhạt nhẽo biến mất, để lộ một gương mặt đột nhiên trở nên… thu hút đến kỳ lạ.
Dư Thành Tùng chưa bao giờ phủ nhận khi phải khen ngợi một gương mặt đẹp, huống chi là vẻ đẹp sắc sảo, điềm tĩnh của Ân Cố.
Khoảnh khắc đó, cậu cũng bất ngờ y như chính bản thân mình vậy.
“Sợ chết khiếp ấy chứ. Nếu thầy Lý khóc, thầy Hàn chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi đầu tiên.”
Dư Thành Tùng lười biếng duỗi người, điếu thuốc ngậm hờ trên môi.
Cậu liếc đồng hồ — cũng đến lúc phải về rồi.
Nếu không, Dư Thành Địch chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Dư Thành Tùng quay sang Ân Cố, nhếch môi cười:
“Tôi về đây, HỌC SINH NGOAN”
“Tôi cũng về đây.”
Ân Cố vẫy tay gọi một chiếc taxi ở cuối con phố, rồi quay đầu nhìn Dư Thành Tùng.
Giọng nói đều đều:
“Hẹn gặp cậu ngày mai.”
"NGÀY MAI? Còn chưa chắc đâu.”
Dư Thành Tùng nhét tay vào túi quần, quay lưng bước về phía con hẻm, vừa đi vừa vẫy tay — chẳng buồn ngoái lại.
Bóng dáng cậu kéo dài trên mặt đường, hòa cùng cơn gió đêm lạnh lẽo.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, tấm lưng ấy lại mang theo chút dịu dàng khó nói thành lời.
Có lẽ chỉ là ảo giác.
Hoặc cũng có thể… đó là tiếng vọng từ một góc sâu thẳm nào đó trong lòng.
Ân Cố đứng yên, lặng lẽ nhìn theo cho đến khi bóng hình kia hoàn toàn biến mất sau góc đường.
“Cậu trai trẻ, rốt cuộc có đi không đây?”
Tài xế taxi lên tiếng, kéo cậu về thực tại.
Ân Cố hơi nhíu mày, gương mặt trở lại vẻ lãnh đạm vốn có.
Cậu im lặng mở cửa xe, rồi ngồi vào trong.
“Khu dân cư Trường Sinh.”
“Được rồi.”
Cảnh phố xá bên ngoài cửa sổ lướt qua thật nhanh — xa lạ đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Tốc độ xe chạy còn nhanh hơn những gì cậu từng tưởng tượng.
Ngay cả địa chỉ vừa thốt ra — nơi được gọi là "nhà" — cũng đột nhiên trở nên xa lạ.