“Lý do này thực sự rất hợp lý.”

Dư Thành Tùng vỗ vai thầy Lý, gật gù ra vẻ thấu hiểu:

“Đồng chí Lý Toàn Nhân, việc thầy có thể bình an vô sự công tác ở ngôi trường này suốt bao năm qua đã đủ để chứng minh rằng môi trường ở đây rất tuyệt vời. Ân Cố chuyển đến đây chắc chắn là để cảm nhận sự CHÂN - THIỆN - MỸ của thế giới này.”

“Cái miệng này của em…”

Thầy Lý thở dài, bất lực lắc đầu:

“Dù em có yêu sớm thì cũng chỉ tự rước nhục vào thân thôi.”

“Nghe thầy nói đây.”

Thầy Lý đổi sang giọng điệu nghiêm túc hơn, ánh mắt đầy chân thành:

“Điểm số không phải là tất cả. Quan trọng hơn, em cần học cách giao tiếp, rèn luyện cả EQ và IQ. Đặc biệt, là một Alpha cấp cao, em càng phải biết kiểm soát cảm xúc của mình. Dĩ nhiên, thầy không có ý nói em thiếu EQ, chỉ là—”

Nhờ quãng thời gian "gắn bó" suốt học kỳ trước, Dư Thành Tùng đã hoàn thiện một kiểu giao tiếp hoàn hảo với thầy Lý — thầy cứ nói, còn nghe hay không là chuyện của cậu.

Ngay khi thầy Lý bắt đầu bài giảng đạo lý quen thuộc, Dư Thành Tùng thản nhiên rút điện thoại ra, mở ứng dụng giải bài tập, bắt đầu làm đề.

Thầy Lý nghiêng đầu nhìn qua…

Một bài Vật lý.

“Làm ơn, lần này cho thầy chút thể diện, hòa thuận với bạn cùng bàn mới nhé—”

Thầy Lý chân thành khuyên nhủ, ánh mắt đầy lo lắng.

“Từ khi thầy tiếp quản lớp mình hồi năm hai đến giờ, số lần em nể mặt thầy chắc đủ để quấn quanh Trái Đất ba vòng rồi.”

Dư Thành Tùng dựa lưng vào ghế, giọng điệu lười biếng nhưng lời nói lại sắc bén:

“Nếu thầy không tin, cứ hỏi giám thị Hàn. Thầy ấy chắc cũng đủ thể diện để quấn hai vòng.”

Thầy Lý nhìn cậu, gương mặt đầy vẻ lo âu — như thể rắc rối của học sinh còn khiến thầy trăn trở hơn cả vấn đề của chính mình. Cứ như nếu không giải quyết được chuyện này, thầy chẳng còn lý do để sống nữa.

“Thầy đừng lo.”

Dư Thành Tùng vừa gõ điện thoại vừa cười nhạt:

“Em nhất định sẽ học hỏi từ Ân Cố, phấn đấu trở thành người bạn cùng bàn tốt nhất của cậu ấy. Ngày nào bọn em cũng sẽ dính lấy nhau, như hình với bóng. Cậu ấy làm gì, em làm đó. Em sẽ đối xử với cậu ấy như CON TRAI RUỘT của mình vậy...”

“...Vậy thì…”

Thầy Lý thở dài, giơ tay bóp trán:

“Thôi được rồi. Đừng về lớp nữa. Ngồi tạm ở đây đi. Dù sao về lớp em cũng bị phạt đứng thôi.”

Thầy cũng không rõ cuộc nói chuyện này có coi là thành công hay không.

Bởi vì mười lần Dư Thành Tùng hứa với thầy, thì tám lần cậu sẽ quay xe.

Thằng nhóc này thích làm gì thì làm, nhưng bản chất không phải là người xấu.

Chỉ là… gia đình của cậu…

Sau khi hoàn thành một bộ đề, Dư Thành Tùng vô tình liếc qua tập hồ sơ về học sinh chuyển trường trên bàn của thầy Lý.

Trong bức ảnh thẻ hai inch, chàng trai kia không đeo kính.

Gương mặt trong ảnh… phải nói là rất đẹp trai — theo đánh giá đầy khách quan của Dư Thành Tùng.

Chỉ có điều, nụ cười đó… lại chói mắt đến lạ.

Nhìn qua cứ như một con mèo ngoan ngoãn, vô hại.

Dư Thành Tùng nheo mắt. Trong đầu bất giác hiện lên khoảnh khắc Ân Cố lướt qua mình, rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.

Khi ấy, giữa mùi hương thoang thoảng trên người cậu ta, Dư Thành Tùng mơ hồ ngửi thấy mùi máu — rất nhạt, nhạt đến mức một Alpha bình thường khó mà nhận ra.

TSK, HỌC SINH NGOAN À!

Tiếng chuông báo hết tiết vang lên.

Giáo viên Sinh học bước ra khỏi lớp, vẻ mặt hằm hằm.

Cô gọi theo một nhóm học sinh chưa làm bài tập, kéo cả bọn về văn phòng để “làm việc”.

Trước khi đi, cô còn đứng trước cửa lớp, không quên lớn tiếng dặn dò:

“BẢO DƯ THÀNH TÙNG VIẾT BẢN KIỂM ĐIỂM 500 CHỮ, NỘP TRƯỚC TỐI NAY! TÊN NHÓC NÀY!”

Chiếc bút trên đầu ngón tay Ân Cố xoay một vòng.

Hỏi ai đây?

Cả lớp im lặng trong chốc lát, sau đó ai lại làm việc nấy, rõ ràng đã quá quen với cảnh tượng này.

Ân Cố không vội thu dọn sách Sinh học.

Cậu chống cằm, ánh mắt khẽ lướt qua bàn của bạn cùng bàn.

Trên mặt bàn là vài tờ giấy A4 trải lung tung — có tờ còn trống, có tờ chi chít những dòng chữ viết ngoáy:

“Sữa đậu nành, Coca, bánh sữa đậu nành, lẩu cay, cơm trộn, bánh matcha nhiều lớp…”

Chữ viết rối bời, nhưng điều nổi bật nhất là những vòng tròn được vẽ xung quanh.

Sữa đậu nành và bánh matcha nhiều lớp là hai món được khoanh tròn nhiều nhất.

Xem ra… bạn cùng bàn của cậu rất quan tâm đến đồ ăn.

Ít nhất, đây có vẻ là một điểm chung giữa hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play