Ân Cố hạ cửa sổ xe, để cánh tay đang cầm điếu thuốc tựa lên mép cửa.

Trong thoáng chốc, cậu vẫn cảm nhận được mùi hương của soda cam quẩn quanh trong cánh mũi.

Một mùi pheromone phổ biến và tươi mát.

Nhưng khi thứ mùi đó bám lên người bạn cùng bàn của cậu — nó trở nên mãnh liệt gấp trăm, gấp ngàn lần.

Cảm giác như bị ép uống liền một lúc cả trăm chai soda lạnh vừa bị lắc mạnh — bọt khí nổ tung trong đầu, từng đợt sóng gas cuộn trào, tán loạn khắp não bộ.

Ý thức hoàn toàn mờ mịt, đầu óc như bị thổi bay thành từng mảnh.

Quả nhiên…MÃNH LIỆT.

…….

Là một kiểu cực khoái trong não bộ sao?

Ân Cố bật cười thành tiếng.

Nếu cậu nói ra điều này, e rằng có mua cả trăm ly trà sữa cũng không thể cứu vãn nổi.

Cậu chống cằm, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ đến khi điếu thuốc trên tay cháy gần hết, cậu mới dụi tắt rồi ném ra ngoài.

Khu dân cư Trường Sinh là một khu cũ kỹ nằm đối diện trường học.

Những căn hộ vẫn giữ nguyên phong cách trang trí từ thập niên 80 — cũ kỹ, xập xệ, đâu đâu cũng nhuốm màu thời gian.

May mắn là vẫn còn sạch sẽ, không có mấy sinh vật nhỏ bé chạy qua chạy lại.

Căn hộ này là nơi Ân Cố vừa thuê, chuyển đến gấp gáp nên cũng không trang trí gì nhiều.

Một căn hộ nhỏ — một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm — diện tích chỉ khoảng sáu mươi mét vuông.

Trong nhà chỉ có một chiếc tủ quần áo và một chiếc giường ba người.

Rèm cửa và chăn gối… đều là đồ cậu mới mua hôm qua.

Dù căn hộ này cách xa ngôi nhà song lập kia đến nhường nào, nó lại mang đến cho Ân Cố cảm giác thoải mái và tự do hơn bao giờ hết.

TỰ DO…

Cuối cùng, cậu cũng có được thứ mà suốt mười tám năm qua mình hằng khao khát.

Thế nhưng, cảm xúc lại chẳng hề vỡ òa như cậu từng tưởng tượng.

Không có chút phấn khích nào, cũng chẳng có bất ngờ — trái tim cậu tĩnh lặng như mặt nước phẳng lặng.

Sợi dây thần kinh truyền tải cảm giác "tươi mới" dường như đã bị nhổ bật từ lâu, để giờ đây cậu chỉ còn lại một cơ thể trống rỗng — như một kẻ vô dụng, chưa từng nếm trải thế giới này và cũng chẳng mong chờ điều gì từ nó.

Có một câu hát rất hợp với tâm trạng hiện tại của cậu:

“Với những người chưa từng biết đến vị ngọt, đường đột nhiên lại hóa đắng.”

Ân Cố khẽ cười nhạt.

Cậu cởi áo khoác, rồi lặng lẽ bước vào phòng tắm.

Bình nóng lạnh trong nhà cũng là loại cũ kỹ.

Trước khi ra ngoài, Ân Cố đã cắm điện, giờ nước vừa đủ ấm.

Tắm nước nóng xong, cảm giác nặng nề trong người cũng vơi đi đôi chút.

Cậu nằm dài trên giường, màn hình điện thoại sáng lên.

Khi mở ra, có ba tin nhắn chưa đọc từ Đoàn Cửu.

— Đoàn Cửu: Ngày đầu tiên ở trường thế nào?

— Đoàn Cửu: Trường có tốt không?

— Đoàn Cửu: Tôi có tìm hiểu qua, trường cậu đang học cũng khá đấy.

Ân Cố lau tóc, tay còn lại gõ nhanh một dòng hồi âm:

— Học sinh Ân: Trường tốt, người ở đó giản dị, chân chất.

Nghĩ ngợi một lúc, Ân Cố khẽ cười, rồi cậu gõ thêm một dòng:

— Học sinh Ân: Đặc biệt là bạn cùng bàn của tôi, cậu ấy rất… nhiệt tình.

— Đoàn Cửu: Vậy thì tốt.

— Đoàn Cửu: Nhưng đừng hành động hấp tấp. Cứ giữ thái độ kín đáo vài ngày, chờ xem tình hình thế nào rồi hẵng tính.

Những thành phố nhỏ như vậy phức tạp lắm, đủ kiểu người.

Bọn tôi cũng không thể lập tức chạy qua giúp cậu được, nên cậu phải cẩn thận.

— Học sinh Ân: Chưa đến mức đó đâu. Nơi này tốt hơn cậu nghĩ. Đừng nói cứ như tôi bị lưu đày vậy.

— Đoàn Cửu: Hay là tôi xin nghỉ phép qua thăm cậu? Tôi hơi lo.

— Học sinh Ân: Đừng đến vội.

— Đoàn Cửu: Tại sao?

— Học sinh Ân: Vì trông cậu quê mùa quá, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi trong mắt bọn họ.

— Đoàn Cửu: ...…

— Đoàn Cửu: Được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play