Ở cửa lớp bỗng nhiên ồn ào. Ân Cố ngước mắt lên, liền thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa cao bước vào, trên tay ôm một chồng giấy, lớn giọng thông báo:
“Bài tập tiếng Anh được phát trước rồi đây! Giữ lấy hết nhé, ngày mai giáo viên sẽ giảng!”
“Lớp trưởng ơi, có bao nhiêu tờ vậy?”
“Ba tờ!”
“ÔI TRỜI!!”
Từng xấp giấy được chuyền từ đầu lớp xuống cuối lớp. Đến chỗ Ân Cố, chỉ còn lại ba tờ.
Cậu nghiêng đầu, nhìn chồng giấy mỏng manh, sau đó nói:
“Bạn ơi, bàn tụi mình thiếu một bộ.”
Nam sinh ngồi phía trước quay lại, mái tóc bát úp che gần nửa trán, cặp kính dày trông có vẻ hơi lù đù, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh:
“Bài tập của Dư Thành Tùng đều ở chỗ thầy Lý. Trước khi tan học, thầy ấy sẽ đưa cho cậu ấy.”
Đặt biệt thật!
“Tại sao?” Ân Cố hỏi.
"Vì Dư Thành Tùng chưa từng đi học, mà cũng chẳng cần đi."
Tiền Tiểu Vũ đẩy gọng kính lên, trong mắt ánh lên vẻ tự hào.
“Anh ấy không cần mấy tờ bài tập này trong lớp. Nếu để trên bàn, chưa đầy một ngày là mất sạch. Nếu hôm sau không nộp bài sẽ bị phạt đứng. Thầy Lý biết vậy nên giữ giùm anh ấy luôn.”
Ân Cố nhướn mày. Khi nhắc đến Dư Thành Tùng, ánh mắt Tiền Tiểu Vũ tràn đầy sùng bái, hoàn toàn trái ngược với người bên cạnh cậu.
Người đó thì có vẻ đang hoảng sợ.
Tiền Tiểu Vũ nửa xoay người, liếc mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, sau đó hạ giọng nói đầy thần bí:
"Anh bạn, nhìn cậu có vẻ là người ngoan ngoãn, dù có hơi đẹp trai quá mức, dễ thu hút mấy Omega phát cuồng..."
Cậu chặc lưỡi, nghiêm túc nhắc nhở.
“Nói trước để cậu chuẩn bị tâm lý, Dư Thành Tùng trông thì đáng sợ thật đấy, nhưng anh ấy chẳng bao giờ chọc vào mấy học sinh bình thường như tụi mình đâu. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, anh ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn cậu một cái. Mà... cũng tại vì tụi mình không đủ đẳng cấp để lọt vào mắt anh ấy thôi... Dù sao thì, Dư Thành Tùng là người tốt, cậu không cần sợ!”
Những lời đánh giá của fanboy về nhân vật chính, về cơ bản có thể coi như giảm giá một nửa.
Dư Thành Tùng trông có vẻ hơi đáng sợ —nghĩa là anh ta thực sự rất đáng sợ.
Không bao giờ làm khó học sinh bình thường — nghĩa là thỉnh thoảng vẫn làm khó.
Anh ấy sẽ không thèm nhìn cậu đâu — nhưng vẫn có thể sẽ liếc một cái.
Dư Thành Tùng là người tốt — nghĩa là phần lớn thời gian anh ta có tính khí không tệ.
Ân Cố nghiêm túc gật đầu, như thể vừa tiếp nhận một tri thức quan trọng.
"À đúng rồi." Nam sinh ngồi phía trước bỗng như nhớ ra điều gì đó, vừa đẩy kính vừa nói:
“Tớ tên là Tiền Tiểu Vũ, cậu cứ gọi tớ là Đại Vũ cũng được. Từ nay chúng ta là bạn cùng lớp, có chuyện gì thì cứ tìm tớ, đừng ngại!”
Tiền Tiểu Vũ nói chuyện với một vẻ kiêu ngạo khó che giấu, cứ như cố gắng đè nén nhưng rốt cuộc vẫn để lộ ra ngoài. Từng tế bào trên người Tiểu Vũ đều đang kêu gào:
“Xin hãy chiếu đèn sân khấu vào tôi!”
Cảnh tượng này vừa ngây thơ vừa buồn cười, nhưng cũng không đến mức khiến người khác phản cảm. Dù sao thì, cái kiểu "Tôi rất đặc biệt, tôi rất ngầu" cũng là trạng thái tâm lý phổ biến ở độ tuổi này.
Ân Cố khẽ cười, nói:
“Đại Vũ, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”
"Ai ya!" Tiền Tiểu Vũ lập tức cười tít mắt. Cái tên này khiến thiếu niên nào đó cực kỳ hài lòng.
Tiểu Vũ lại nhích sát vào, dáo dác nhìn quanh một lượt, sau đó chỉ vào chỗ trống bên cạnh Ân Cố, hạ giọng:
“Là anh em, tớ phải dặn cậu một câu, đừng chọc vào Dư Thành Tùng. Người ta nói, dễ đối phó với Diêm Vương hơn là đối phó với tiểu quỷ… Nhưng nếu cậu có thể hòa hợp với anh ấy, đừng nói là anh ấy, cả cái trường này cũng không ai dám động vào cậu. Anh Thành Tùng là số một, cậu hiểu ý tớ chứ?”
Ân Cố nhướng mày: “Dư Thành Tùng là đầu gấu trường à?”
"Không không, anh Thành Tùng không rảnh đi chơi mấy vai ngu ngốc đó."
Tiền Tiểu Vũ khoát tay, cười đầy ẩn ý.
“Đầu gấu bây giờ là đàn anh lớp 12, nhưng so với anh Thành Tùng thì còn kém xa. Không ai muốn gây sự với anh ấy đâu. Cậu chưa từng thấy anh ấy ra tay đúng không? Gọi là gì nhỉ…?”
Tiểu Vũ trầm ngâm mấy giây, rồi vỗ tay một cái:
“NGHIỀN ÉP??? Ừm.., cứ gọi là nghiền ép đi!”
Ân Cố gật đầu, nhờ những lời "spoil" đầy nhiệt huyết của fanboy mà hình tượng về bạn cùng bàn trong đầu cậu lại trở nên sống động hơn đôi chút.
"Ài, đúng rồi!" Tiền Tiểu Vũ bỗng nhiên quay người, lục lọi trong hộc bàn rồi lôi ra một cuốn sổ nhỏ, lật đến trang đầu tiên rồi đưa cho cậu.
“Đây là thời khóa biểu, mau chép lại đi. Đừng mong dựa vào anh Thành Tùng, ai mà biết được hôm nay anh ấy có đến hay không?”
Ân Cố nhận lấy cuốn sổ.
Chữ viết trên đó nhỏ nhắn, ngay ngắn, từng nét bút đều gọn gàng và rõ ràng.
Hoàn toàn trái ngược với kiểu chữ ngông nghênh, bay lượn tùy hứng của bạn cùng bàn cậu.
Cậu thuận miệng hỏi: “Thầy cô không quản chuyện cậu ấy hay trốn học à?”
"Quản làm gì mà quản?"
Tiền Tiểu Vũ bĩu môi, “Nếu tớ mà học giỏi như thế, tớ cũng muốn đến thì đến, đi thì đi! Mà nhà anh ấy cũng chẳng ai quản đâu. Anh Thành Tùng của chúng ta chính là huyền thoại của NHẤT TRUNG! Một nhân vật hội tụ đủ phẩm hạnh cao đẹp: ĐỨC, TRÍ, THỂ, MỸ, LAO…. mấy năm cũng chưa chắc tìm được một người đấy!”
Chưa đợi Tiền Tiểu Vũ nói xong, “huyền thoại NHẤT TRUNG” trong truyền thuyết đã bước vào từ cửa sau.
Fanboy nhỏ lập tức ngậm miệng, ánh mắt sáng rực như đèn pha, tràn đầy sự sùng bái.
Ân Cố cũng thuận theo ánh mắt đó mà nhìn sang.
Dư Thành Tùng cao gần bằng cậu, khoảng 1m9.
Cậu ta vừa bước vào lớp đã mang theo một luồng khí chất bức người như đang tuyên bố chủ quyền. Mái tóc đen rủ xuống che khuất một phần đôi mắt, khiến người ta khó đoán được cảm xúc bên trong.
Tay phải cậu ta gõ nhịp trên màn hình điện thoại, sợi dây tai nghe trắng lộ rõ bên ngoài.
Cậu ta bước đến chỗ ngồi với dáng vẻ lười biếng, duỗi chân ra, dùng mũi giày móc ghế ra ngoài mà chẳng thèm nhìn.
Sau đó, cậu ta lùi chân lại, ngồi xuống ghế, tựa lưng vào thành ghế một cách nhàn nhã. Từ đầu đến cuối, ánh mắt chưa từng rời khỏi màn hình điện thoại.
“Anh Tùng, thầy dạy Sinh lại bắt anh viết kiểm điểm rồi, lần này tận 500 chữ lận.”
Tiền Tiểu Vũ không sợ chết mà lên tiếng, thậm chí còn vươn móng vuốt ra kéo cánh tay nhân vật truyền kỳ này.
“Thầy dạy Anh cũng vừa phát ba tờ bài tập. Rõ ràng là muốn lấy MẠNG CHÓ của em! Hôm nay dù em có thức đêm đốt đèn dầu* thì nhiều nhất cũng chỉ làm được hai tờ thôi a…”
[*Đốt đèn dầu: Nghĩa là thức khuya học bài, xuất phát từ hình ảnh ngày xưa học trò học bài dưới ánh đèn dầu.]
Huyền thoại sống ấn màn hình thật lâu, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, tháo một bên tai nghe xuống. Cậu ta thò tay vào túi áo, như làm ảo thuật lôi ra một hộp sữa chua rồi tiện tay ném cho Tiền Tiểu Vũ.
“Biết rồi, mai sáng cho mượn.”
Tiền Tiểu Vũ nhận lấy hộp sữa chua, vẻ mặt hớn hở, còn quay sang nháy mắt với Ân Cố một cái, ý tứ vô cùng rõ ràng—
“Thấy chưa? Tôi đã bảo rồi, anh Tùng là người tốt mà!”
…!! CÓ CHẮC KHÔNG?
Ân Cố cong môi cười, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Dư Thành Tùng.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn ấy, động tác thò tay vào túi của Dư Thành Tùng rõ ràng khựng lại. Cậu ta cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Ân Cố.
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, không ai nói gì, bầu không khí... có chút kỳ quặc.
Không khí yên tĩnh đến mức có chút ngượng ngùng khi hai người mắt đối mắt.
Tiền Tiểu Vũ nhìn không nổi nữa, trông cậu ta sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
Ân Cố thậm chí còn có cảm giác rằng, nếu tình hình tiếp tục thế này, Tiền Tiểu Vũ sẽ trực tiếp thò tay vào túi Dư Thành Tùng, giật lấy hộp sữa chua rồi dúi vào tay cậu để chứng minh rằng “Thành Tùng thật sự là người tốt!”
"Tôi chỉ mua có một hộp thôi." Dư Thành Tùng mỉm cười, giọng điệu khách sáo.
"Nhìn tôi có giống người tham ăn không?" Ân Cố cười càng lịch sự hơn.
"Không hẳn." Dư Thành Tùng lại thò tay vào túi áo, lần này lấy ra một hộp sữa chua khác, xé vỏ, ngậm ống hút vào miệng, tiếp tục nở nụ cười đầy ý vị sâu xa. “Nhưng tôi thấy cậu trông rất nghèo.”