Cách nhau cả một lớp học, hai người lại cùng bật cười một lúc — một người thì lịch sự, ôn hòa, người kia lại bỡn cợt, lười biếng.

Giáo viên đến muộn và vẫn chưa xuất hiện, lớp học rơi vào cảnh hỗn loạn.

Dư Thành Tùng đang định đeo tai nghe thì bỗng nghe thấy giọng nói trầm ấm bên cạnh.

“Bạn cùng bàn, cậu bị thương rồi.”

Ân Cố nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên gò má Dư Thành Tùng — nơi còn vương một vết máu đã khô, sẫm màu.

“Có cần tôi đi cùng cậu đến phòng y tế không?”

Động tác đeo tai nghe của Dư Thành Tùng khựng lại giữa chừng.

Cậu quay sang, ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng vào người vừa lên tiếng.

Ân Cố để mặc cậu quan sát, đôi mắt sau lớp kính vẫn lộ rõ sự chân thành và lo lắng.

Thật lòng mà nói, Dư Thành Tùng không thích ánh mắt này lắm.

Không phải vì chúng xấu — ngược lại, đôi mắt ấy rất đẹp.

Chỉ là… đằng sau cặp kính kia ẩn chứa thứ gì đó quá tối tăm.

Người khác có thể không nhận ra, nhưng Dư Thành Tùng lại cảm nhận được rất rõ ràng.

Bởi vì cậu ngửi thấy mùi hương của đồng loại.

Là cùng một loại người với cậu… thì có thể tốt đẹp được đến đâu chứ?

Không khí lặng đi vài giây, như thể chỉ cần thêm một tia lửa nhỏ, mọi thứ sẽ bùng cháy.

Dư Thành Tùng khẽ cười, chủ động phá vỡ sự im lặng.

Cậu vươn tay bóp nhẹ vai Ân Cố, đôi mắt híp lại, giọng điệu lười biếng:

“Không cần đâu. Có lẽ lần sau tôi sẽ đi cùng cậu.”

Dư Thành Tùng chắc chắn Ân Cố hiểu ý mình.

Nhưng cậu ta đang giả ngu hay thực sự không biết gì… thì khó nói.

Bởi vì Ân Cố vẫn nhìn thẳng vào cậu, chẳng hề có chút sợ hãi nào.

Khóe mắt hơi nhếch lên, cậu ta mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

“Cảm ơn.”

CẢM ƠN.

Thật lịch sự.

Bàn tay trên vai Ân Cố siết chặt hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

Ánh mắt họ giao nhau, gần đến mức chỉ cần thêm một chút nữa thôi…

Cùng lúc đó, thứ áp lực đặc trưng chỉ Alpha mới cảm nhận được âm thầm lan tỏa, nhưng được kiểm soát đến hoàn hảo, giới hạn trong một khoảng không gian nhỏ bé.

Dưới lớp tóc mái đen dày, ánh mắt của Dư Thành Tùng hoàn toàn trống rỗng, không hề có lấy một tia cười.

Sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy, kết hợp với khóe môi nhếch lên mang theo ý cười nhàn nhạt, tạo nên một biểu cảm kỳ lạ đến rợn người.

Người ngồi trước Dư Thành Tùng cũng là một Alpha.

Dưới áp lực vô hình đang lan tỏa, cậu ta ngồi không yên, bàn tay gãi gãi lên đầu như thể đang tìm cách thoát ra khỏi sự đè nén chết chóc này.

Cậu ta muốn dịch ghế lên phía trước để tránh xa nguồn áp lực, nhưng lại không dám thực sự di chuyển.

Chỉ có thể ngọ nguậy tại chỗ, đôi vai căng cứng, còn chiếc cổ thì đỏ lên vì cố kìm nén.

Giữa bầu không khí ngột ngạt ấy, Ân Cố bất ngờ đưa tay nắm lấy cổ tay Dư Thành Tùng.

Đầu ngón trỏ thon dài của cậu ta nhẹ nhàng gõ lên cổ tay cậu, giọng nói bình thản.

“Dù A cấp cao có khả năng hồi phục mạnh mẽ, nhưng vẫn nên bôi thuốc. Để lại sẹo trên mặt thì đáng tiếc lắm.”

A CẤP CAO??!

Dư Thành Tùng khẽ nhướng mày, rút tay về, dựa người ra sau ghế, giọng nói lạnh nhạt:

“Vậy thì… hợp tác vui vẻ nhé.”

Ân Cố khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên một cách đầy ý vị:

“Hợp tác vui vẻ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play