Bên ngoài vang lên tiếng động, có người bước vào.

“Lại không có bác sĩ à? Phòng bệnh cũng khóa rồi. Ngồi ghế tạm đi.”

Giọng nói vang lên, dường như là hai nữ một nam, không thể xác định là ABO nào.

Người bị thương là một cô gái, đau đến mức rên rỉ, hai người còn lại thì đang an ủi cô.

Dư Thành Tùng không có sở thích nghe lén, cậu đứng dậy định ra ngoài. Nhưng vừa mới bước một bước, cậu đã nghe thấy tên mình bị nhắc đến.

Cô gái đang khóc vì đau nức nở: “Đau quá... Nếu chỉ trẹo chân mà đã đau thế này, cậu có tưởng tượng được Dư Thành Tùng từng bị thương nặng thì sẽ đau đến mức nào không?”

Dư Thành Tùng: “...Hả?”

Cậu nhìn Ân Cố. Quả nhiên, người này đang nhìn cậu, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa trêu chọc, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nửa vời.

Cậu nghĩ nghĩ, rồi lại thong thả lùi hai bước, ngồi trở lại giường.

Với danh tiếng oanh liệt của cậu trong trường này, những tin đồn kiểu này chắc chắn sẽ còn nhiều nữa. Ân Cố rồi cũng sẽ nghe được cả đống chuyện tương tự. Cậu có thể ngăn một lần, nhưng không thể ngăn lần thứ hai, mà thật ra cậu cũng chẳng muốn ngăn làm gì.

"Có thể khó chịu đến đâu chứ? Cùng lắm là một ngày thôi. Đám Top Alpha hồi phục nhanh lắm." Một nam sinh lên tiếng.

"Cậu nói bừa cái gì vậy?" Một nữ sinh khác lập tức phản bác, giọng cao vút.

 “Top A chỉ là mạnh mẽ với đẹp trai thôi, chứ đâu phải là không biết đau. Không biết thì đừng có nói linh tinh được không?”

Dư Thành Tùng gật gù. Ừm, câu này có lý.

Top A đúng là đẹp trai thật.

“Phải, phải, cậu ấy đúng là lợi hại. Bị đâm một nhát mà hôm sau vẫn đi học. Không biết là ham học đến mức nào nữa.”

Dư Thành Tùng: “...”

Có phải cậu nên cảm động vì tinh thần hiếu học của chính mình không nhỉ?

“Câm miệng đi, nhãi con. Đợi bao giờ đứng nhất khối rồi hẵng ghen tị.”

"Thôi đừng cãi nữa, dù sao Dư Thành Tùng cũng không nghe thấy đâu." 

Cô gái bị thương thở dài, giọng đầy tiếc nuối. “Cậu ấy đúng là đẹp trai thật mà. Vừa đẹp trai, vừa có khí chất, thành tích cũng không tệ. Không biết bạn gái tương lai của cậu ấy sẽ là kiểu người thế nào nhỉ?”

Là kiểu người còn chưa được sinh ra.

Dư Thành Tùng nhàn nhạt đáp lại trong lòng.

"Dù thế nào cũng không phải là cậu." Cậu con trai kia phũ phàng chặn ngang. “Tên đó chắc chắn là kiểu tra nam thay bồ tám trăm lần một tháng. Đám Top A mỗi khi vào kỳ mẫn cảm thì cảm xúc bất ổn, còn dễ có xu hướng bạo lực nữa. Cậu chỉ biết nhìn mặt người ta thôi, chứ nếu thực sự rơi vào tình huống đó, e là ngay cả khóc cũng chẳng kịp.”

" Mẹ nó , Tôn Chí, cậu muốn chết hả?!?!”

Dư Thành Tùng gật đầu. Tôn Chí... Chữ "Tôn" quả là một cái tên hay.

Ba người bên ngoài chờ mãi không thấy giáo viên, cuối cùng cũng bỏ đi.

Dư Thành Tùng nghe nhập tâm đến mức quên mất xung quanh, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Ân Cố.

"Nếu cứ nhìn tôi trắng trợn thế này, tôi sẽ tưởng cậu muốn trở thành một trong tám trăm người của tôi trong tháng này đấy." Dư Thành Tùng nhàn nhạt nói.

Ân Cố cất gọn bông tẩm i-ốt, ngước mắt nhìn cậu. “Rõ ràng đến thế à?”

Dư Thành Tùng đứng dậy, soi gương. Vết thương trên mặt cậu vẫn đẹp trai như cũ, không có dấu vết lem nhem của i-ốt.

Ân Cố đúng là một nghệ nhân.

"Cậu có thắc mắc không? Tại sao một người chẳng bao giờ chịu đi học như tôi, lại đến trường dù bị thương nặng?" Dư Thành Tùng hỏi.

"Có." Ân Cố đáp ngay, không chút do dự.

Dư Thành Tùng chỉ vào bên phải eo mình: “Không phải dao gọt hoa quả, mà là một cây kéo. Tôi cũng không bị đâm, chỉ bị rạch thôi. Khâu sáu mũi.”

Một lúc sau, cậu chậm rãi bổ sung: “Là mẹ tôi vô tình làm.”

Tay Ân Cố đang mở cửa hơi khựng lại.

Dư Thành Tùng muốn thấy phản ứng này, khóe môi nhếch lên, cười nhạt như không có chuyện gì: “Nếu không phải là vô tình...”

Cậu chỉ vào trái tim mình. “...thì vết thương đáng lẽ phải ở đây.”

Không khí bỗng chốc đông cứng lại.

Ánh mắt Ân Cố lặng lẽ dừng trên người Dư Thành Tùng, trầm tĩnh đến mức chẳng ai đoán được cậu đang nghĩ gì.

Dư Thành Tùng chợt nhận ra mình lỡ lời, nhưng cũng chẳng buồn sửa. Cậu bật cười, xua tay như thể chuyện vừa rồi chỉ là câu đùa suông: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt si tình đó chứ, ngoan nào. Tôi không có tiền bao nuôi cậu đâu, áp lực lắm.”

Ân Cố hoàn hồn, vẻ thất thần trong mắt vụt tắt. Cậu cong môi, nhàn nhạt nói: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ trốn tiết.”

"Tôi cũng muốn lắm." Dư Thành Tùng vươn vai lười biếng, “Nhưng tiết tiếp theo là sinh học. Ai trốn tiết này là đồ ngốc. Cậu muốn làm đồ ngốc không?”

“Thôi khỏi, tôi không có năng khiếu đó.”

Dư Thành Tùng bật cười, vỗ vai cậu một cái đầy hàm ý: “Đừng tự ti thế chứ, cậu có mà.”

Sau một khoảng thời gian dài nghe lén trong phòng y tế và buông thêm vài câu nói bậy, cuối cùng Dư Thành Tùng và Ân Cố cũng phải dựa vào đôi chân dài của mình mà chạy một mạch về lớp, vừa kịp lúc chuông reo.

Năm giây sau, cô giáo dạy sinh học xách theo giáo án bước vào, vẻ mặt còn nghiêm nghị hơn cả hai người họ.

Dư Thành Tùng thở dốc, ngồi phịch xuống chỗ, vừa định vặn nắp chai nước thì điện thoại trên bàn khẽ sáng lên.

—Triết Vũ: Vừa về hả? Ngoại tình rồi đúng không? Tôi đèn sách học thâu đêm, còn cậu thì lén lút ngoại tình?!

—Triết Vũ: Cuối cùng, tôi vẫn là thằng ngu.jpg

Dư Thành Tùng nằm rạp xuống bàn, gõ mấy chữ.

—Người tốt: Quên mua thuốc đỏ rồi.

—Người tốt: Người lớn rồi, ngoài mệt mỏi ra thì còn lại được gì chứ.jpg

—Triết Vũ: Tranh thủ giờ nghỉ trưa làm một ván đi! Mà nói thật, cậu chỉ có nửa tiếng để xả súng thôi đúng không? Có đủ khả năng không đấy?

—Triết Vũ: Hay là cậu hy sinh bản thân vì tôi một chút, như vậy cậu ta có ổn không nhỉ?

Dư Thành Tùng liếc nhìn người nào đó đang giả vờ nghiêm túc nghe giảng, chậm rãi gõ chữ.

—Người tốt: Gọi chú một tiếng, chú bắn vào miệng cậu.

—Người tốt: Gọi ba đi con, gọi ba đi con.jpg

Châu Triết Vũ vẫn tiếp tục lải nhải không ngừng, tin nhắn dồn dập hơn chục cái, suýt nữa làm ngập cả màn hình.

Dư Thành Tùng khóa điện thoại lại, không chút do dự gạt bỏ người vợ kết tóc se duyên suốt mười tám năm của mình.

Cô dạy sinh có tính khí không tốt, nhưng giọng giảng bài lại như tụng kinh buổi sáng.

Dư Thành Tùng nghe đến mơ màng, gục đầu xuống bàn, ngáp dài một cái.

Ân Cố nhìn hộp bánh xếp tầng trên bàn, trong lòng bắt đầu đấu tranh. Cậu đã không ăn trưa, giờ bụng đói cồn cào đến mức như có lửa đốt.

Khứu giác nhạy bén của một Alpha khiến cậu không thể không chú ý đến chiếc bánh thơm nức trước mắt.

Nhưng bây giờ mà đứng phạt trong góc thì phiền lắm, cậu mệt rã rời, chỉ muốn lén lút cúi đầu xuống, giấu hộp bánh dưới bàn rồi ăn một cách kín đáo.

Với một Alpha vừa mới trưởng thành, thứ này không đủ lấp đầy dạ dày. Dư Thành Tùng chỉ mất vài ba miếng đã chén sạch, lau miệng xong lại thấy đói hơn.

Cậu nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên hộp bánh của Ân Cố.

Lúc trưa, Ân Cố nói sẽ cho cậu hết, nhưng cứ thế nhận không thì cũng kỳ.

Nghĩ một lát, Dư Thành Tùng huých nhẹ đầu gối vào Ân Cố, hạ giọng nói:

“Bán lại hộp bánh của cậu cho tôi đi.”

Ân Cố liếc nhìn cậu, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp lấy hộp bánh ra đưa qua, thấp giọng hỏi:

“Đói lắm à?”

Ngay cả tròng mắt Dư Thành Tùng cũng sắp hóa xanh vì đói. Cậu gật đầu, mở gói bánh, định cắn một miếng thì bỗng dừng lại.

Hiếm hoi lắm mới có chút lương tâm trỗi dậy, cậu nghiêng đầu hỏi:

“Cậu có muốn ăn trước một miếng không?”

"Không, cậu ăn đi." Ân Cố đáp.

Dư Thành Tùng nhìn hộp bánh nhỏ trong tay, bỗng dưng có cảm giác như hai anh em nương tựa nhau giữa năm tháng đói kém, sắp chết vì thiếu ăn, thế nhưng vẫn nhường nhịn nhau miếng lương thực cuối cùng, cố gắng giữ lại chút hi vọng mong manh cho đối phương…

Đáng tiếc, cậu không phải kiểu người hay đa cảm. Không những chẳng xúc động, cậu còn thấy hơi khát.

“Có nước không?”

Ân Cố lục trong hộc bàn lấy ra một chiếc bình thủy tinh đen bán trong suốt, hỏi:

“Không chê chứ?”

"Chê chứ, lỡ uống xong tôi mang thai thì sao?" Dư Thành Tùng vừa nói vừa vặn nắp bình, cẩn thận uống một ngụm mà không chạm môi vào miệng bình.

????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play