Nhưng đôi khi, bạn phải chấp nhận sự tồn tại của những thứ vô dụng.

Chúng giống như một cái mốc để bạn nhận ra mình hữu ích đến nhường nào — hoặc để thấy ai đó có thể vô dụng đến mức nào — và từ đó, mang lại niềm vui vô tận cho cuộc sống của bạn.

Ví dụ như… tiểu tử Dư Thành Địch.

Dư Thành Tùng đẩy cửa bước vào, ánh mắt rơi ngay vào hình ảnh thảm hại của cậu em trai đang nửa ngồi nửa quỳ ở cửa, lóng ngóng thay giày.

Ống quần đồng phục xắn lên đến đầu gối, đầu gối sưng đỏ, còn dính đầy bụi bẩn.

Trường học tan từ lâu, vậy mà đến giờ vẫn chưa xử lý vết thương.

Cái chân vốn đã có vấn đề, giờ lại thêm mớ hỗn độn này…

Đúng là họa vô đơn chí.

Ngã đến mức này rồi mà còn muốn ra ngoài.

Làm anh trai như cậu sao có thể không đau lòng được đây?

“Ê.”

Giọng khàn khàn của Dư Thành Tùng vang lên, nhưng nụ cười trên mặt cậu gần như không thể che giấu.

Cậu đưa tay vò đầu Dư Thành Địch, cười đến mức mắt gần như híp lại, không chút thương xót:

“Đây là ai thế này? Ai mà đen đủi vậy? Một thằng nhóc thảm hại, bị bắt nạt đến nỗi không đánh trả nổi như này mà cũng vào được nhà tôi sao? Nhà này hết người quản rồi à? Có ai không? A?”

“ĐỪNG CHẠM VÀO EM!”

Dư Thành Địch hất mạnh tay anh trai ra, trông như một con nhím nhỏ bị thương.

Đôi mắt đỏ hoe, cậu trừng trừng nhìn Dư Thành Tùng, đầy căm ghét:

“EM KHÔNG CẦN ANH PHẢI COI THƯỜNG EM!!”

“Ồ.”

Dư Thành Tùng thản nhiên tựa vào khung cửa, gật gù như thể hoàn toàn đồng tình.

Sau đó, cậu vươn tay chọc vào vai Dư Thành Địch, suýt chút nữa làm cậu em trai xui xẻo ngã sõng soài:

“Anh có nói là em cần đâu? Sao lại nổi giận rồi? Chẳng lẽ… Gege* không tốt với em sao?”

[Gege (哥哥) có nghĩa là "anh trai".Thường được dùng để gọi anh trai ruột, nhưng cũng có thể dùng một cách thân mật để gọi người con trai lớn tuổi hơn mình.]

Dư Thành Địch năm nay mới 10 tuổi.

Do suy dinh dưỡng, cậu thấp hơn anh trai mình gần nửa mét.

Dù có nghiến răng dốc hết sức, cậu cũng chẳng thể lay nổi một sợi tóc của Dư Thành Tùng.

Chỉ có thể trừng mắt đầy uất ức, nghiến răng nghiến lợi:

"DƯ THÀNH TÙNG, ANH PHIỀN CHẾT ĐI ĐƯỢC!! ANH CÒN ĐÁNG GHÉT HƠN CẢ CÔ TA!!”

Trong lòng, cậu thầm thề — sau này khi lớn lên và phân hoá thành Alpha, nhất định cậu sẽ đạp Dư Thành Tùng và cái người kia dưới chân mình!

“Em đánh giá anh cao vậy sao? Anh cảm động quá.”

Dư Thành Tùng nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy trêu chọc:

“Tối nay, anh sẽ thưởng cho em một câu chuyện ma nhé. Em muốn nghe 'Chiếc nhẫn oan nghiệt' hay 'Xác chết làng bên'?”

Dư Thành Địch sợ ma.

Chỉ nghe đến cái tên thôi cũng đủ khiến cậu run lẩy bẩy.

Nhìn nụ cười sáng rỡ trên mặt anh trai mình, cậu bỗng thấy nó còn đáng sợ hơn cả mấy con ma nữ bò ra từ TV.

Cậu lập tức bật dậy, chưa kịp thay giày đã ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phòng ngủ, như thể có một con quái vật ăn thịt người đang đuổi theo sau.

“Ai da, chạy gì chứ? Nếu em không thích, Ge* sẽ kể chuyện khác cho nghe. Em có muốn nghe về Kayako không? Cô ấy là một cô gái xinh đẹp… thích bò ra từ dưới giường của em đấy.”

[Ge (哥): Tương tự Gege, "Ge" là cách gọi anh trai một cách thân mật. Ở đây, Dư Thành Tùng cố ý tự xưng như vậy để vừa trêu chọc vừa ra vẻ "dịu dàng" — nhưng thực chất lại càng khiến Dư Thành Địch sợ hơn.]

Con quái vật khủng khiếp — Dư Thành Tùng — chậm rãi bước theo, hoàn toàn không có chút ý thức về việc mình đáng sợ đến nhường nào.

Cậu ung dung rảo bước bằng đôi chân dài, trong khi Dư Thành Địch vừa tập tễnh chạy vừa trông cực kỳ thảm hại.

“A—!”

Đúng lúc đó, mẹ họ đột ngột đẩy cửa ra, Dư Thành Địch đâm sầm vào người bà, suýt ngã lăn ra đất.

May mà Dư Thành Tùng nhanh tay giữ lại, nếu không cậu em trai chắc đã nằm sõng soài trên sàn nhà rồi.

"Vụng về! Mẹ đã bảo con đi mua trà sữa cho Viên Viên rồi mà! Sao giờ vẫn chưa đi? Chân con bị què hay bị gãy vậy?

MẸ HỎI CON ĐẤY!!?

CON CÓ NGHE KHÔNG HẢ?? ĐỒ VÔ DỤNG!"

Bà chủ của ngôi nhà khoác trên người bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng, mỏng manh đến mức không hợp với thời tiết lạnh lẽo tháng Ba.

Hơi sưởi trong nhà vừa mới tắt, không khí vẫn còn lạnh, nhưng dường như bà không hề để tâm.

Bộ đồ ngủ rộng thùng thình, treo lơ lửng trên cơ thể gầy gò của bà — chẳng khác nào làn da mỏng bọc lấy bộ xương khô.

Gương mặt trái xoan gầy đến mức hốc mắt trũng sâu, đôi môi tím tái.

Bà trừng mắt nhìn đứa con trai thứ hai, nét mặt méo mó vì giận dữ, rồi vung tay lên, tát thẳng xuống:

"ĐỒ VÔ DỤNG! MÀY KHÔNG MUỐN ĐI MUA SAO? MÀY KHÔNG MUỐN MUA CHO VIÊN VIÊN UỐNG SAO?”

Dù có ghét bà đến mức nào, dù trong lòng có mong bà biến mất ra sao, Dư Thành Địch vẫn không dám nhúc nhích khi đối mặt với cơn giận dữ của mẹ.

Cậu chỉ có thể trợn tròn mắt, kinh hoàng nhìn bàn tay kia từng chút từng chút một giáng xuống, như thể nỗi đau và hình phạt đã đến sớm hơn dự kiến, khiến cả người cậu run lên bần bật.

Nỗi sợ hãi ấy đã ăn sâu vào trái tim non nớt của Dư Thành Địch — một vết hằn mà cả đời này, có lẽ cậu cũng không thể xoá bỏ.

Bất chợt, một bàn tay lớn hơn nắm lấy cổ áo cậu, kéo mạnh ra sau như thể một người hùng vừa cứu cậu khỏi vũng lầy của nỗi sợ.

Lưng cậu đập vào chân anh trai — Dư Thành Tùng.

Có hơi đau.

Dư Thành Địch nghiến chặt răng, lưng hơi cử động, nhưng trong lòng lại âm thầm phủ nhận.

Dư Thành Tùng lúc nào cũng bất cần như vậy, làm gì có dáng vẻ của một người hùng.

“Viên Viên của chúng ta muốn uống trà sữa sao?”

Dư Thành Tùng vừa cười, vừa dùng một tay ấn đầu Dư Thành Địch xuống, tay còn lại nhẹ nhàng đỡ lấy cái tát của mẹ.

Mu bàn tay lập tức đỏ lên.

Thế nhưng, nụ cười trên môi cậu vẫn không hề giảm bớt, ánh mắt thậm chí còn ánh lên một tia trêu chọc:

"Để anh cả đi mua nhé. Chứ nếu để thằng em trai thứ hai — cái thằng què này — đi mua, đến lúc mang về chắc trà sữa cũng lạnh ngắt rồi.

Mẹ yên tâm, anh cả nhất định sẽ không bỏ độc đâu.

Viên Viên của chúng ta sẽ sống thật lâu, TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG GIỐNG… NGƯỜI ĐÓ… ĐÚNG KHÔNG MẸ??"

Vừa dứt lời, Dư Thành Địch lại bắt đầu run lên.

Trên đời này, làm gì có người hùng nào… lại tự tìm đường chết như vậy chứ?

Sắc mặt của mẹ họ từ đỏ chuyển sang tím tái, rồi dần dần trắng bệch.

Cuối cùng, bà đột ngột rút tay lại.

“Viên Viên muốn uống trà sữa ở cửa hàng mới trên phố Đông Xuyên. Mau đi mua về.”

“Ồ, cái đó thì tôi không dám đảm bảo rồi.”

Dư Thành Tùng cởi cặp sách trên vai, vòng qua cổ Dư Thành Địch, rồi vỗ nhẹ lên gương mặt trắng bệch của cậu em trai:

“Mang vào phòng anh.”

Nói xong, cậu hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt khó coi của mẹ mình, thản nhiên quay lưng bước ra khỏi cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play