“Thầy biết mà.”

Thầy Lý mỉm cười hài lòng, rồi tiếp tục hỏi:

“Vậy sáng nay em xin nghỉ… đi đâu?”

“Quán net.”

Dư Thành Tùng đáp gọn lỏn.

“Bị cảm thì nên ở nhà nghỉ ngơi chứ, sao lại ra ngoài?”

Thầy Lý nhíu mày, thở dài một hơi:

"Các em còn trẻ, không biết tự lo cho sức khỏe.

Sau này già rồi mới thấy hối hận—"

“Mẹ em cầm dao đuổi em ra khỏi nhà.”

Dư Thành Tùng cắt ngang, giọng điệu bình thản như thể đang kể một chuyện chẳng có gì to tát:

“Thầy muốn đấu với bà ấy không?”

“…”

Thầy Lý im lặng vài giây, rồi lại thở dài lần nữa:

“Vậy… ra ngoài cũng đúng thôi.”

"Lần sau nếu có chuyện như vậy, nhớ gọi cho thầy. Đến văn phòng thầy nghỉ ngơi còn hơn chạy ra quán net. Những chỗ đó không an toàn."

Quả thật.

Với lại… văn phòng thầy không tốn tiền.

Dư Thành Tùng ghi nhớ câu này, cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại.

Con ếch nhỏ của cậu bỏ nhà đi ba ngày, lúc quay về vẫn đang trong giai đoạn… vị thành niên.

“Ân Cố à.”

Thầy Lý đổi chủ đề, ánh mắt rơi lên người "học sinh ngoan" bên cạnh:

"Ngồi bàn cuối thế nào?

Có nhìn rõ bảng không?"

Đột ngột bị gọi tên, Ân Cố xoay chiếc bút trong tay, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa:

“Dạ, em nhìn rõ ạ.”

“Vậy thì tốt.”

Thầy Lý gật gù:

"Thầy còn lo kính của em không đủ độ. Các em bây giờ áp lực học hành lớn, tối nào cũng thức khuya đọc sách.

Hơn nửa lớp đều cận thị, ai cũng sợ ngồi cuối.

Nếu có lúc nào đó em thật sự không nhìn rõ, cứ nói với thầy. Đừng ngại. Thầy trò mình phải bình đẳng, hòa hợp.

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Thầy nhất định có trách nhiệm với các em, giúp đỡ hết sức mình."

Ân Cố khẽ gật đầu.

Một tràng dài như sấm bên tai khiến đầu cậu có hơi đau nhức.

Khóe miệng Dư Thành Tùng giật giật, rõ ràng đang cố nhịn cười.

Thầy Lý hoàn toàn không nhận ra vấn đề của mình, vẫn tiếp tục nói một cách đầy tâm huyết:

"Ân Cố, em là một đứa trẻ ngoan, rất hiểu chuyện. Nhưng hiểu chuyện không có nghĩa là cái gì cũng phải chịu đựng, không dám mở miệng.

Lớp mình có chuyện gì cũng có thể thẳng thắn trao đổi! Em nên học theo Dư Thành Tùng — ngày đầu tiên đến lớp, cậu ấy đã hỏi thầy có thể ngồi bàn cuối không.

Thầy đã suy nghĩ cẩn thận, bàn bạc với từng bạn học, cuối cùng mới quyết định để cậu ấy ngồi một mình.

Tất nhiên, thầy không kể chuyện này để khoe khoang đâu.

Thầy chỉ muốn các em hiểu rằng… từ giờ, chúng ta là một gia đình. Ông bà ta có câu, nếu không phải người một nhà thì…"

Ân Cố cảm thấy mình giống như…

con khỉ trong Đại Thoại Tây Du*.

["Đại Thoại Tây Du" (大话西游) là một bộ phim hài – giả tưởng nổi tiếng của Hồng Kông, lấy cảm hứng từ tác phẩm kinh điển Tây Du Ký]

Khóe miệng Dư Thành Tùng co giật liên tục, rõ ràng là sắp nhịn cười đến không nổi.

Một khi thầy Lý đã bắt đầu nói, trừ khi Dư Thành Tùng ra tay, nếu không sẽ chẳng ai có thể ngăn lại được.

Học sinh lớp khác không muốn lên văn phòng vì sợ bị mắng.

Còn học sinh lớp thầy Lý không muốn lên văn phòng…

vì sợ không có đường về.

Dư Thành Tùng vừa rung vai cười vừa giả vờ cúi đầu làm bài tập.

Khi thấy vẻ mặt của Ân Cố — một biểu cảm vừa như muốn thốt lên "Tôi muốn thầy im lặng", nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ học sinh ngoan — cậu cười càng chân thành hơn.

Cuối cùng, Dư Thành Tùng mở điện thoại, nhắn tin WeChat cho Ân Cố.

Nhắn tin xong, Dư Thành Tùng mới sực nhớ ra bọn họ đang ở trong văn phòng, mà "học sinh ngoan" như Ân Cố chắc chắn sẽ không dám lấy điện thoại ra.

Vì thế, cậu thản nhiên giơ màn hình lên trước mặt Ân Cố theo một cách cực kỳ… gian xảo.

—Người tốt: Cậu theo tôi lên đây làm gì, học sinh ngoan?

Ân Cố liếc cậu một cái.

Trong ánh mắt kia, rõ ràng chất đầy những lời chửi thề mà không thể nói ra.

Nhìn thấy dáng vẻ nghẹn khuất đó, Dư Thành Tùng vui đến mức suýt không cầm nổi điện thoại.

Sau sự kiện buổi chiều hôm nay, ba tiết học tiếp theo, Ân Cố chẳng thể tập trung nổi. Giọng nói của thầy Lý như thể mọc rễ trong đầu cậu, phát đi phát lại theo kiểu vòm âm thanh 360 độ.

Món nợ Dư Thành Tùng trả còn gắt hơn cả Ân Cố tưởng tượng, thậm chí còn có tác dụng phụ.

Ân Cố day trán, cố gắng xua tan cái âm thanh đáng ghét ấy.

Đến tiết cuối cùng, Dư Thành Tùng lại biến mất. Mà không chỉ có cậu ta—ngay cả Châu Triết Vũ cũng chẳng thấy đâu.

Chuông tan học vừa vang lên, hơn nửa lớp đã lập tức bật dậy lao ra ngoài, chẳng buồn chờ giáo viên ngữ văn nói thêm câu nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play