"Lỡ để lại sẹo thì sao?" Dư Thành Tùng hỏi.
"Vậy thì cậu—" Ân Cố ngừng lại một chút, chỉ vào tờ giấy trên bàn rồi cười, “mời tôi ăn hết một lượt.”
"Tôi không chỉ trông có vẻ nghèo đâu." Dư Thành Tùng liếc theo hướng tay cậu, ánh mắt hơi tối lại.
Nếu ăn hết chỗ này, e là bằng cả tháng tiền sinh hoạt của cậu ta.
Người này tính toán cũng giỏi thật.
“Tôi thực sự nghèo đấy.”
"Có thể trả góp mà." Ân Cố điềm nhiên đáp.
"Cậu gọi một tiếng BA đúng là đáng giá ghê." Dư Thành Tùng cười nhạt, nói xong liền đóng nắp hộp, đứng dậy bước ra ngoài.
Người ta thật sự không thể quá rảnh rỗi— nếu không, sẽ nảy sinh đủ loại ý tưởng ngu ngốc muốn thử cho bằng được.
Hạnh phúc của đàn ông đơn giản và ngốc nghếch đến mức, chỉ cần kích động một chút là không thể kiểm soát nổi, dù có muốn cũng chẳng được.
Dư Thành Tùng mở cửa sau, vừa bước ra liền đụng mặt Châu Triết Vũ, người vừa trở về từ căng tin, trên tay còn xách theo túi đồ ăn.
"Đệt, cậu dậy sớm vậy thật hả?" Châu Triết Vũ giật mình lùi lại một bước, nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi dò hỏi,
“Đi đâu thế? Tôi có mua cho cậu một phần lẩu cay nè. Không cay không tê, bây giờ cũng không quá nóng nữa, nhưng chứa đựng cả tấm chân tình của tôi đấy.”
"Đi phòng y tế nhận con. Cậu cứ tự ăn hộp ‘chân tình’ đóng hộp của mình đi." Dư Thành Tùng ngáp dài, giọng điệu lười biếng, chẳng buồn để tâm.
Ngay khoảnh khắc đó, từ khóe mắt, cậu trông thấy Ân Cố cũng vừa xuất hiện.
Chỉ riêng chiều cao và đôi chân dài kia thôi cũng đủ để nhận diện từ xa.
Châu Triết Vũ cũng thấy Ân Cố, nhưng hôm qua cậu ta xin nghỉ nên chưa gặp.
Ấn tượng duy nhất về người này chỉ là vài bức ảnh chụp vội bị phát tán trong nhóm khối.
Cậu ta liếc qua một cái, nhưng không chào hỏi, mà quay sang trêu chọc Dư Thành Tùng:
“Sinh con rồi à? Lần này là do bắn ra hay—”
Dư Thành Tùng lập tức khoác vai cậu ta, cúi sát lại, cười híp mắt, hạ giọng thì thầm:
“Tối qua cậu nhiệt tình với tôi như vậy, giờ quên hết rồi à?”
"Ái chà, nói linh tinh gì thế?" Châu Triết Vũ đỏ mặt, giơ tay đấm nhẹ vào vai cậu, rồi nhân cơ hội nhờ vả, “Anh em tốt, lát nữa qua phòng y tế nhớ mang cho em chai thuốc đỏ nha. Mẹ tôi bị trật chân, nên tôi không đưa tiền đâu. Dù sao thì tôi cũng là mẹ của con mà.”
Dư Thành Tùng vỗ vỗ mặt cậu ta, cười nhạt:
"Cút, ba không có tiền.”
“Đ*m, tất cả là tại cậu!!!”
Châu Triết Vũ lập tức đổi sắc mặt, biểu cảm y hệt một bà vợ đanh đá vừa bị chồng ruồng bỏ. Cậu ta chỉ tay vào Dư Thành Tùng, giọng đầy ai oán:
“Chúng ta vào sinh ra tử với nhau suốt mười tám năm trời, vậy mà bây giờ chỉ vì một chai thuốc đỏ mà cậu bảo tôi cút đi? Cặn bã! Đồ cặn bã! ”
Dư Thành Tùng lách qua người cậu ta, lười tranh luận, chỉ thản nhiên gọi:
“Bạn cùng bàn?”
Ân Cố liếc nhìn Châu Triết Vũ một cái, cười thân thiện, rồi chẳng do dự mà bước theo sau, “Tới đây.”
“Đệt, tôi thật sự không được tính chung luôn hả?!”
Châu Triết Vũ đứng chết trân tại chỗ, trợn mắt nhìn hai bóng lưng vô tình trước mặt mình.
Dư Thành Tùng không thèm quay đầu lại, chỉ giơ ngón giữa lên, giọng lười nhác mà tàn nhẫn:
“Người xấu, cậu là ai thế?”
“Đ*m!”
Châu Triết Vũ sững sờ mất mấy giây, sau đó cũng giơ ngón giữa lên đáp lễ.
Phòng y tế nằm sau sân vận động, cách khu dạy học cấp ba một đoạn khá xa.
Ngôi trường này nghèo đến mức sắp sập, đừng nói là thuê bác sĩ có tay nghề, đến cả cơ sở vật chất cũng chắp vá từng ngày.
Học sinh đến đây phần lớn chỉ vì nhức đầu, sốt nhẹ, lấy viên thuốc cảm hay miếng băng cá nhân là cùng. Còn bệnh nặng hơn thì trực tiếp xin nghỉ về thẳng bệnh viện.
Vậy nên, phòng y tế hiếm khi có người, thậm chí bác sĩ cũng chẳng thấy mặt đâu.
Dư Thành Tùng đẩy cửa bước vào, vừa nhìn đã biết ngay chẳng có ai.
"Bác sĩ không có ở đây à?" Ân Cố đứng phía sau hỏi.
“Chắc lại tranh thủ đi ăn rồi.”
Dư Thành Tùng ung dung đi thẳng tới tủ thuốc, thò tay vào túi, móc ra một chùm chìa khóa, thuần thục mở tủ.
“Bác sĩ đưa cậu chìa khóa à?”
Ân Cố quan sát xung quanh phòng y tế.
Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Bên trong có một gian phòng nhỏ với hai chiếc giường bệnh, trang thiết bị cũng khá đầy đủ.
“Không đâu, quy định trường cấm đưa chìa khóa cho học sinh mà.”
Dư Thành Tùng lấy ra lọ cồn iod, bông băng, rồi tiện tay cầm thêm một chai thuốc xịt kháng viêm theo hướng dẫn.
“Nhưng tôi đến đây còn nhiều hơn cả bác sĩ, mà bà ấy cũng chẳng hay có mặt. Lần trước tiện tay tôi sao thêm một cái, bác sĩ không ở đây thì tôi vẫn có thuốc dùng. Dùng xong chuyển khoản lại cho bả, vậy cho nhanh.”
“Hiểu rồi.”
Ân Cố dựa vào tường, nhìn chằm chằm cậu.
"Hiểu cái gì?" Dư Thành Tùng liếc sang, một tay vặn nắp lọ cồn.
"Hiểu vì sao cậu nghèo rồi." Ân Cố gật gù, giọng điệu vô cùng nghiêm túc. “Cậu đánh nhau để kiếm tiền, bị thương, rồi lại mua thuốc. Dùng hết tiền lại tiếp tục đánh nhau kiếm tiền, bị thương, lại mua thuốc... một cỗ máy chuyển động vĩnh cửu luôn á, ca ca.”
Khi Ân Cố gọi "Ca ca" bằng một tông giọng nhất định, nghe không khác gì “Cậu đúng là đồ ngốc.”
Dư Thành Tùng suýt chút nữa đổ nguyên lọ cồn iod vào miệng.
“Đệt.”
Cậu cầm tăm bông chỉ vào đối phương, ánh mắt như muốn nói "thằng nhóc này hết thuốc chữa rồi".
“Đệ đệ, Nữ Oa ban cho cậu cái miệng là để ăn cơm. Cậu có thể dùng nó đúng mục đích một chút được không?”
Ân Cố thản nhiên đón lấy tăm bông, thậm chí còn nâng cằm Dư Thành Tùng lên, chậm rãi quan sát.
“Cậu tự xử lý được không đó? Ảnh đế?”
Dư Thành Tùng liếc sang tấm gương bên cạnh.
Vết dao cứa dài chừng ba, bốn centimet, kéo ngang bên má trái. Nó không ảnh hưởng gì nhiều đến khuôn mặt, thậm chí trông còn có chút ngầu.
Giống như một kiếm khách lạnh lùng, không cảm xúc.
Trước đây, cậu thậm chí còn chẳng buồn để mắt đến mấy vết thương nhỏ nhặt này.
Lành được thì lành, không lành được thì để lại sẹo, có sao đâu.
Cậu cũng chưa bao giờ bôi thuốc cẩn thận như hôm nay.
Nhưng giờ đã lỡ rồi, vẫn phải ra vẻ một chút.
“Cậu nghĩ tôi cần tự xử lý sao?”
Dư Thành Tùng ngả người ra sau, làm bộ dáng đại ca bá đạo bước sang một bên.
“Cũng đúng.”
Ân Cố tiện tay vứt tăm bông cũ, lấy một cái khác rồi chấm vào lọ cồn iod.
“Dù sao cũng có cả đống Omega chờ sinh con cho cậu mà. À, còn có cả Alpha nữa.”
Dư Thành Tùng vừa nghĩ đến cái tên Châu Triết Vũ mặt dày kia, liền bật cười.
Không nhịn được, cậu còn đùa theo:
“Cậu muốn thì cũng được thôi. Chỉ cần đưa tiền, tôi bắn bao nhiêu cũng được.”
Ân Cố lười biếng liếc cậu một cái, ấn nhẹ tăm bông lên vết thương rồi cong môi cười:
“Thôi miễn đi. Chết trẻ thì đáng tiếc lắm.”
Cậu quên mất rằng người trước mặt mình cũng là một kẻ vừa thích làm nũng vừa hay ra vẻ.
"Cậu thực sự từng làm hội trưởng hội học sinh à?" Dư Thành Tùng hỏi.
Ân Cố nhướng mày: “Tôi không giống sao?”
"Đừng làm tổn thương từ 'giống' nữa con trai, nó sắp khóc rồi kìa." Dư Thành Tùng nhàn nhạt đáp.
Ân Cố chỉ cười mà không nói gì.
Dư Thành Tùng cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Cậu thực ra rất lười—lười đến mức chỉ cần vẫn còn sống là được, còn lại chẳng thèm quan tâm.
Vậy nên, dù có thể nhìn ra Ân Cố là một nam sinh có câu chuyện riêng, cậu cũng lười tìm hiểu xem câu chuyện đó là gì.
Tóm lại, cậu không thích xem hài kịch, cũng chẳng có hứng thú với bi kịch của người khác. Đối phó với trò hề của chính mình đã đủ mệt rồi, cậu không phải kiểu người an ủi bản thân bằng câu “Tôi khổ, nhưng người khác còn thảm hơn.”
Thoa thuốc khi đứng quá bất tiện, Dư Thành Tùng dứt khoát lấy chìa khóa mở cửa phòng trong, kéo người vào rồi đóng cửa, kéo rèm, ngồi lên giường, chờ được phục vụ.
Kỹ thuật của Ân Cố thành thạo đến mức Dư Thành Tùng cảm thấy cậu ta hoàn toàn có thể lấy đó làm nghề kiếm sống. Nếu bán bảo hiểm y tế không dễ, thì mở phòng khám cũng không tệ.
Cả hai đều thuộc kiểu người chịu diệt đựng trong im lặng.
Không ai mở miệng cho đến khi Ân Cố xịt thuốc kháng viêm hai lần, hoàn tất quá trình điều trị.
“Đau, đau, đau, đau...”
“Giáo viên không có ở đây, chịu khó một chút đi.”